Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Có Ước Mơ

Phiên bản Dịch · 1580 chữ

Chương 2: Người có ước mơ

“Cái gì gọi là không muốn làm?” Cổ Đức Bạch nghe không hiểu.

Chu Mục suy nghĩ một chút, sau đó trầm ngâm giải thích: “Chỉ là… Từ chức, rời khỏi công ty.”

“Cái gì?”

Cổ Đức Bạch rất ngạc nhiên, cậu ta không nuốt hết ngụm cơm, thiếu chút nữa bị sắc. Cậu ta bị ho khụ khụ mấy cái, uống một ly nước, mới hòa hoãn lại.

"Anh, anh muốn hủy hợp đồng sao?"

Đôi mắt cậu ta mở to không thể tin được, "Tại sao?"

"Mệt mỏi, chán nản, ghét bỏ."

Không chút do dự, Chu Mục nói ra ba từ liên tiết, "Tôi đột nhiên nhận ra mình không phải là một diễn viên. Tôi đã mất nhiệt huyết với ngành này, không muốn làm nữa!"

"..."

Cổ Đức Bạch nhất định không tin, liếc mắt nhìn trái phải, bước lên, khóa cửa phòng lại, trầm giọng nói: "Anh, nói thật đi, có người đào anh sao? Bọn họ đưa ra điều kiện gì?"

"Không phải chứ, em không tin có ai có thể đưa ra điều kiện tốt hơn Hồng tỷ..."

Cổ Đức Bạch cau mày, cứng rắn thuyết phục: "Anh à, anh là người mới, cho dù có người đào anh, họ hứa sẽ đối xử tốt hơn với anh. Nhưng anh nghĩ đi, có thể họ đang vẽ một cái bánh lớn. Ngược lại, chị Hồng ở trong vòng mới là có tiếng tăm. "

"Anh nhìn hai lớp diễn viên Thanh tỷ, sau hai giải thưởng lớn Hoa Đỉnh và Minh Tức, thiếu một bước nữa là viên mãn rồi, đều là chị ấy một tay dẫn dắt. Muốn thực lực có thực lực, muốn nhân mạch có nhân mạch, tài nguyên càng không kém."

"Ví dụ, lần này, phim mới ‘Hồ Nữ’ của đại đạo Thường Hòa, có minh tinh điện ảnh, đại hoa, tiểu hoa đán đang nổi tham gia, có thể nói là tài nguyên số 1 trong giới rồi.”

"Bao nhiêu người chen nhau sứt đầu mẻ trán muốn vào đoàn phim. Cho dù là vai phụ, cũng là lý lịch hiển hách. Nhưng anh mới ký hợp đồng với công ty không lâu, dưới sự sắp xếp của Hồng tỷ, anh trực tiếp gia nhập, nhận còn không phải là diễn viên quần chúng, mà là nhân vật có thể lộ mặt, có lời thoại đấy.”

"Anh……"

Cổ Đức Bạch thuyết phục: "Bằng lòng đi, đừng quá tham vọng. Anh mới bắt đầu, em tin rằng dưới sự sắp xếp của công ty, anh nhất định sẽ leo cao hơn và trở thành một ngôi sao chói lọi. Giành được đỉnh cao không phải là giấc mộng! "

Cổ Đức Bạch khuyên nhủ một cách chân thành, nói nhanh như súng máy, lẩm bẩm không ngừng. Khi cậu ta dừng lại, Chu Mục mới tìm được cơ hội để nói.

“Không ai đào tôi cả.” Chu Mục chán nản, kiên nhẫn giải thích, “Tôi chỉ muốn nghỉ việc và làm ngành khác thôi.

Khởi nghiệp, làm giàu.

Hai bàn tay trắng, gia cảnh bình thường, hối hận vì đã tạo ra XX, là mục tiêu theo đuổi của hắn.

Cổ Đức Bạch không tin, tiếp tục chân thành tha thiết: "Anh à, tuy chúng ta mới quen nhau được ba tháng, nhưng em thật sự ngưỡng mộ anh, thật lòng ..."

"Suy cho cùng, trong thời đại vật chất này, không phải ai cũng có thể chịu cô độc. Anh học ở trường danh tiếng như Kinh Ảnh, bình thường cơ hội hẳn không ít.”

"Nhưng trong bốn năm học, anh lại có thể tuân thủ các quy định của trường, không bao giờ nhận phim bên ngoài, nghiêm túc rèn giũa bản thân. Thậm chí sau khi tốt nghiệp, anh còn ở trong đoàn phim, thành thật học tập hơn nửa năm, sau đó mới ký hợp đồng với công ty.”

"Hồng tỷ còn âm thầm nói cho em biết, nếu anh có thể giữ được tâm tính này, nhất định sẽ có chỗ đứng trong làng giải trí. Chị ấy rất coi trọng anh, sau khi ký hợp đồng với anh nhất định sẽ có hàng loạt sắp xếp. Phim của Thường đạo chỉ là bắt đầu ... "

Cổ Đức Bạch chân thành nói: "Anh, đừng đi, ở lại, anh nhất định sẽ trở nên nổi tiếng."

Chu Mục tâm tình phức tạp rối rắm, quyết định nói thật, "Tiểu Bạch, thật sự không có người đào tôi, tôi không muốn nổi tiếng, tôi muốn khởi nghiệp."

"..."

Cổ Đức Bạch một mặt anh cho là em ngốc nên lừa em chứ gì.

“Thật!”

Chu Mục suýt chút nữa chửi thề.

Nhưng Cổ Đức Bạch vẫn không tin, bởi vì trên mặt lý thuyết này nói không rõ được. Mấy ngày trước, Chu Mục suýt nữa bị cơ hội này làm cho choáng váng.

Bây giờ hắn nói rằng hắn không muốn nổi tiếng trong lĩnh vực diễn xuất, muốn đổi ngành, sáng nghiệp.

Ai sẽ cho là đúng chứ?

Hai người nói chuyện như ông nói gà bà nói vịt, cũng không có cách nào giao tiếp. Bất lực, Cổ Đức Bạch dùng con át chủ bài của mình, "Anh à, anh muốn rời khỏi ... hợp đồng thì sao?"

“Hợp đồng gì?” Chu Mục sững sờ, trong lòng đột nhiên có linh tính không tốt.

"Anh đã ký hợp đồng 5 năm. Nếu muốn rời đi, anh phải trả cho công ty một khoản tiền." Cổ Đức Bạch trầm giọng nhắc nhở, "Em không biết chính xác số tiền. Nhưng dự tính là số tiền đó sẽ không ít.… ”

Chu Mục sững sờ, tiền thân của hắn còn có cái hố này sao?

“Anh à, anh nghỉ ngơi thật tốt, bình tĩnh rồi từ từ nghĩ lại. Còn chuyện này… em sẽ coi như không nghe thấy anh nhắc tới.” Cổ Đức Bạch thu dọn hộp cơm, thở dài rồi rời khỏi phòng.

Chu Mục mới định thần lại, vỗ vỗ trán, phóng tới tủ đầu giường bên cạnh.

Hắn nhìn qua ngăn kéo, tìm thấy một bản hợp đồng, chữ viết dày đặc, các điều khoản và thỏa thuận khác nhau làm cho hắn hoa mắt.

Hắn đọc cẩn thận từng cái một.

Hắn tìm được điểm quan trọng, ký hợp đồng năm năm, tiền bồi thường hủy hợp đồng ... 10 triệu!

Bang!

Chu Mục cả người ngã ở trên giường, sống không còn luyến tiếc!

Gian thương, chắc chắn là gian thương!

Một nhà tư bản không có lương tâm, thế giới đen tối như quạ!

Này khác gì với hợp đồng bán thân chứ?

Chu Mục tràn đầy oán hận, một bụng buồn bực không cách nào giải tỏa.

Lẽ nào phải thật sự lãng phí năm năm sao?

Đợi chút, hình như ...

Không cần thiết!

Chu Mục đứng dậy xem lại hợp đồng, hai mắt từ từ sáng lên.

Ngày hôm sau, một tiếng gõ cửa vội vã làm Chu Mục tỉnh lại, mở mắt ra liền phát hiện trong phòng tối đen như mực, nhìn thoáng qua mới năm giờ.

"Anh, dậy đi, đến giờ chúng ta phải đi rồi. "

Giọng của Cổ Đức Bạch làm cho Chu Mục không thể không đứng dậy mở cửa. Cửa vừa mở ra một kẽ hở, bên kia liền chen vào nhét bánh bao hấp cùng sữa đậu nành vào tay Chu Mục.

"Anh, rửa mặt ăn sáng."

Vừa thúc giục, Cổ Đức Bạch vừa thu dọn túi và sắp xếp quần áo, đồ dùng cần thiết hàng ngày. Mười phút sau, hai người rời khỏi công ty, chiếc xe đi trên con đường ánh sáng mờ mờ.

“Nhiều nhất một tiếng là đến đoàn phim!” Cổ Đức Bạch tập trung lái xe, “Hồng tỷ nói rằng chúng ta thà đợi đạo diễn còn hơn để đạo diễn đợi chúng ta.”

Chu Mục im lặng, yên lặng gặm bánh.

Cổ Đức Bạch liếc nhìn Chu Mục bên ghế lại, tự nhiên bất an, ngập ngừng hỏi: "Anh, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì ... anh nghĩ như thế nào?"

“Hôm qua… chuyện gì?” Giọng Chu Mục bối rối.

“A… Ha, không sao, không sao thì tốt” Cổ Đức Bạch vui vẻ, rất may mắn, “Em biết mà, anh chắc chắn sẽ hiểu được.”

"Anh à, anh muốn khởi nghiệp là điều tốt. Nhưng anh sẽ phải đợi vài năm nữa. Sau khi thành danh, anh có thể học hỏi từ Thanh tỷ ... khụ!"

Cổ Đức Bạch cẩn thận, nháy mắt nói: "Hy vọng lúc đó, em cũng sẽ có cơ hội cùng anh khởi nghiệp."

Chu Mục hiểu ra, "Cậu muốn hỏi tập Hồng tỷ?"

"Đúng vậy, Hồng tỷ là thần tượng của em. Chị ấy từ vị trí trợ lý trở thành người đại diện, lại đến công ty cùng Thanh tỷ. Quá trình này rất đầy cảm hứng. Chính vì chị ấy mà em quyết định bước vào ngành này."

Cổ Đức Bạch thẳng thắn nói: “Anh, hiện tại em chỉ là trợ lý, tài xế của anh, nhưng em càng hy vọng trở thành người đại diện của anh, thậm chí là bạn làm ăn sau này.”

Chu Mục cười cười, không nói gì.

Hắn sẽ không đi đả kích một người có mơ ước.

Một giờ trôi qua, xe đến chỗ đoàn phim, thành phố điện ảnh Bố Sơn!

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.