Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi thích loại yên bình ngắn ngủi trước bão táp này

Phiên bản Dịch · 1614 chữ

Chương 47: Tôi thích loại bình yên ngắn ngủi trước bão táp này

“Tôi thích loại bình yên ngắn ngủi trước bão táp này.”

Giọng nói của Chu Mục, truyền vào tai mỗi người. Hắn ngẩng đầu, tiếu dung thông qua camera, rõ ràng chiếu lên màn hình.

Dư Niệm ngồi thẳng lại, hắn cảm giác nụ cười này, tựa như không giống bình thường.

Trực giác của hắn là đúng.

Bất thình lình, Chu Mục nghiêng đầu, nụ cười trên mặt xảy ra biến hóa, tựa như nheiefu hơn mấy phần thần kinh, “Này làm cho tôi nghĩ đến một khúc dương cầm.”

Hắn dạo bước trên hành lang, nói với người bên cạnh: “Các ngươi có thể nghe được không?”

Hắn thở phì phò, hai tay bắt đầu vung lên, tựa như đang chỉ huy.

“Giống như là, ngươi dán đầu lên đồng cỏ, ngươi có thể nghe được chúng đang sinh trưởng, có thể nghe được âm thanh của côn trùng…”

Động tác tứ chi của hắn, cũng dần trở nên mất cân bằng. Nhưng thanh âm vẫn bình thản như vậy, thậm chí có mấy phần từ tính, tiếp tục hỏi: “Khúc này thế nào?”

“… Vẫn được.” Một người áo đen trả lời.

“Hôm nào tôi sẽ đàn cho cậu nghe.”

Dứt lời, Chu Mục đoạt lấy súng ống dài trong tay người kia, một phát súng nổ khóa cửa. Hắn nâng súng đẩy cửa vào, tay phải còn hơi quơ quơ, phảng phất như đang ứng hòa giai điệu.

Mấy người trong phòng, hoảng sợ mà gọi.

Chu Mục lên đạn, không chú do dự bắn súng. Bộ pháp của hắn, giống như múa mà không phải múa, bước mấy bước cơ bản, tiến lên mấy bước, bỗng nhiên lui lại.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Một phát súng tiếp lấy một phát súng, khi thì ưu nhã, lại khi thì điên cuồng, đem một sát thủ lãnh huyết tàn bạo, lại có vấn đề tinh thần, biểu hiện đến vô cùng tinh tế.

Trong phòng nghỉ, cho dù không có ống kính đặc tả. Nhưng xuyên qua hình ảnh toàn cảnh, đám người cũng có thể cảm giác được, một người điên đang thỏa thích biểu diễn.

Bắn chết mấy người.

Giai điệu khó hiểu, quanh quẩn bên trong phòng nghỉ.

Ực!

Có người nuốt nước bọt, tự nhiên khẩn trương.

Hơi giật mình, cũng có người kịp phản ứng, “Tự cậu ta mở nhạc…”

Đám người lặng im.

Biểu diễn thì biểu diễn, còn tự mang BGM, quá đáng.

Trong giai điệu sục sôi, Chu Mục nhẹ nhàng nhảy múa, cầm súng đi trong hành lang, giống như một binh lính nhấc chân đi nghiêm tuần tra, chỉ có điều hắn làm lại là chuyện diệt tuyệt nhân tính.

Một bước hai bước, giống như bước đi cảu quỷ. Điên cuồng giết chóc, ánh mắt thần kinh, nụ cười, cho dù mọi người biết, đây là một đoạn biểu diễn, nhưng một vài diễn viên quần chúng, dưới không khí kìm nén kinh khủng này, vẫn không nhịn được khẩn trương, chảy mồ hôi, bộc lộ cảm xúc sợ hãi.

“Cắt!”

Dư Niệm bỗng nhiên kêu dừng, đánh gãy tiến trình thử kịch.

Trong hành lang, đám người ngẩn ngơ, như trong mộng tỉnh lại. Chu Mục cũng thu lại tâm thần, tay buông khẩu súng dài ra, đầu ngón tay sửa lại đầu tóc rối bời.

“Cậu quay về.” Dư Niệm gọi.

Khi Chu Mục trở lại phòng nghỉ, nghênh đón hắn là ánh mắt phức tạp của đám người.

“Thế nào?”

Ánh mắt Chu Mục xoay chuyển, nhìn về phía Dư Niệm, “Biểu diễn của tôi mới hoàn thành một nửa, đằng sau còn có một số động tác chi tiết, có thể đắp nặn hình tượng nhân vật.”

Ví dụ như hỉ nộ vô thường, đám chìm trong thế giới của mình, tự giải trí các biến hóa cảm xúc.

“Được rồi.” Dư Niệm mở miệng nói: “Như vậy trước đi.”

“Anh không hài lòng?” Chu Mục nhíu mày, ‘Tôi có thể thay đổi cách biểu diễn.”

Cái gì, còn có thể đổi?

Những người khác kinh ngạc, ngay cả Dư Niệm cũng liếc nhìn một chút.

“Không cần thiết, thử kịch đã kết thúc, các cậu về chờ thông báo là được.” Dư Niệm khoát tay, thờ ơ: “Tôi muốn suy nghĩ hai ngày, có kết quả lại gọi điện cho mọi người.”

Những người khác ngẩn người, cũng nhao nhao đứng dậy, thức thời cáo từ. Chu Mục cũng không ngoại lệ, hắn đi tháo trang sức, mới chuẩn bị cùng Cổ Đức Bạch về công ty.

“Leng keng!”

Tiếng tin nhắn nhắc nhở, để Chu Mục mở điện thoại ra xem xét.

“Anh, ai vậy?”

Cổ Đức Bạch ghé lại, “Ý, Dư đạo hẹn anh đi uống trà.”

Cậu ta kinh hỉ, “Anh, việc này được rồi?”

“Uống trà thôi mà, ai biết có được không.” Chu Mục hỏi, “Vũ Thạch các này, cậu biết ở đâu không?”

“Hình như có ấn tượng…”

Cổ Đức Bạch vội vàng mở bản đồ điện tử, “Em tra một chút.”

Hai người vừa nghiên cứu bản đồ, vừa đi ra ngoài.

Chờ bọn họ đi xa, mới có mấy người xuất hiện. Hạ Thừa Vũ thần sắc ảm đạm, “Hổ ca, Chương ca, chúng ta có phải bị đào thải rồi không?”

“Tài nghệ không bằng người, không có cách nào.” Hổ Đầu tâm rộng, hoặc là nói nhập vòng lâu, một vài chuyện hắn cũng nghĩ thoáng.

“Có lẽ hình tượng hắn biểu diễn, càng phù hợp với yêu cầu của đạo diễn hơn.”

Cao Kiến Chương cũng không có bao nhiêu uể oải, chủ yếu là hắn cùng Hổ Đầu đều không thiếu lời mời diễn, tâm được mất, khẳng định không lớn.

Mặt khác hắn cũng thừa nhận, Chu Mục diễn vai sát thủ, loại khí tràng điên cuồng, bệnh tâm thần kia, so với diễn kỹ tà phái của hắn, càng có cảm giác.

Chỉ có Hạ Thừa Vũ, bình thường được ngàn vạn fan hâm mộ truy phủng, tăng thêm công ty bảo vệ tốt, cũng không bị cái gì ngăn trở. Bây giờ thử kính thất bại, khó nén vẻ mất mát.

Hổ Đầu và Cao Kiến Chương, cũng hiểu được tâm thái của Hạ Thừa Vũ, nhưng không mở miệng an ủi.

Loại chuyện này chỉ có tự mình nghĩ thoáng, người khác giúp không được. Nói câu khó nghe, nếu như ngay cả chút thất bại nhỏ ấy cũng không chấp nhận được, ở trong giới giải trí khẳng định không thể ở lâu dài.

….

Phố thương nghiệp ở bên ngoài mấy tòa cao ốc cũ nát.

Đường phố dài trăm mét, cửa hàng lớn nhỏ san sát, nhiều nhất lại là các loại tiệm cơm, nhà hàng, cửa hàng trang sức.

Ngựa xe như nước, du khách khắp nơi, bóng dáng của diễn viên quần chúng.

Vũ Thạch các ở bên góc đường thương nghiệp.

Trà lâu hai tầng, trang trí kiểu phục cổ. Hai người đi vài, báo tên Dư Niệm, liền được phục vụ dẫn lên một phòng bao ở trên tầng hai.

Vừa vào cửa, Chu Mục cũng có chút ngoài ý muốn. Bởi vì trong rạp, ngoại trừ Dư Niệm, còn có một người khác. Người kia hắn cũng xem như là quen biết, chính là thanh niên ở dưới cao ốc cũ nát, sung làm gác cổng đăng ký, trả lại cậu ta tiết lộ một chút tin tức nội tình.

“Thần tượng, anh đến rồi.” Thanh niên cười ha ha, ngoắc, “Mau ngồi, nhấm nháp trà nổi tiếng nhất của trà lâu này, Vũ Hoa trà!”

Dư Niệm nhíu mày, “Thần tượng gì, vớ vẩn.”

“Mười năm qua, người cùng Hứa nữ thần có tin xấu không ít, cho dù sự thật cũng chứng minh, đây đều là tin đồn thất thiệt, không thể coi như lời đồn thật. Nhưng kiểu của cậu ta, bị người chụp được ảnh ‘mướn phòng’, thật đúng là lần đầu tiên, tự nhiên là thần tượng của tôi.”

Thanh niên trêu chọc, ngữ khí tức cười.

“Nói mò.”

Dư Niệm cảm thấy cạn lời, nhân tiện giới thiệu, “Chu Mục, cậu ta là Thôi Cát, là biên kịch phim. Ngoại trừ có đôi khi không đáng tin cậy ra, cũng không có khuyết điểm gì khác.”

“Cái gì gọi là không đáng tin cậy?”

Thôi Cát lập tức ngắt lời, “Thật không đáng tin cậy, anh sẽ dùng kịch bản của tôi.”

“Cậu chỉ là viết kịch bản có chút tài.” Dư Niệm phỉ nhổ, “Bình thường êm đẹp biên kịch không được, nhất định phải làm cái gì mà tác giả truyện manga 2D, có thể đáng tin cậy à?”

“Là anh không hiểu thôi.” Thôi Cát nói, tuyên bố, “Phải biết, mangaka mới là nghề chính của tôi, biên kịch chỉ là sở thích.”

“Hờ hờ!’

Dư Niệm cười lạnh.

Chu Mục ngồi xuống, nhận một ly trà trà nghệ sư đưa đến.

Màu sắc bột cháo trong trẻo, vụn nhỏ nổi trôi như điểm cánh hoa. Hắn không nhìn ra được, đây là hoa gì, dù sao ngửi vào rất thơm.

Khẽ nhấp một ngụm, hương vị có chút nhạt. Hoặc là nói, không có vị gì. Nhưng sau một lúc, lại có một tia thanh lẫm mỹ vĩ nổi lên trong miệng hắn.

Như là thanh đạm như nước mưa, không có hương vị gì, lại có thể tẩm bổ sinh linh.

Trà này vị như nước, lại có thể giải khát.

Khó trách gọi là Vũ Hoa trà…

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.