Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tay không bẫy sói

Phiên bản Dịch · 1606 chữ

Chương 49: Tay không bẫy sói

Sắc mặt Chu Mục, trở nên không đẹp mắt lắm.

Cho dù là ai, gặp phải chuyện này, trong lòng cũng cảm giác khó chịu. Bản thân tưởng rằng Dư Niệm nhìn trúng diễn kỹ của hắn, mới cho hắn cơ hội này.

Ai biết không phải…

Hoặc nói đây không phải là nguyên nhân quan trọng.

Thiết lập nhân vật kịch bản rõ ràng là chế tạo riêng cho Hứa Thanh Nịnh, lại thêm biên kịch Thôi Cát luôn miệng nói Hứa Thanh Nịnh là nữ thần của hắn.

Như vậy hết thảy cái này, liền giải thích được.

“Này sao có thể gọi là tính kế chứ?”

Nhìn thấy Chu Mục tức giận, Thôi Cát liền vội vàng giải thích, “Đầu tiên là hình tượng của cậu còn có diễn kỹ, phù hợp với yêu cầu nhân vật, chúng tôi mới quyết định dùng cậu.”

“Một việc quy một việc.”

Thôi Cát chân thành nói: “Không có này trước, tất cả đều dừng.”

“Không sai, là lý này.”

Dư Niệm cũng gật đầu, “Tôi thừa nhận tôi có chút tâm tư, muốn thông qua cậu đưa kịch bản cho Hứa Thanh Nịnh, tốt nhất thuyết phục cô ấy diễn nhân vật nữ chính.”

“Nhưng cái này cũng không ngăn cản, tôi thưởng thức diễn kỹ của cậu.”

Dư Niệm tán dương: “Nói thật biểu diễn vừa rồi của cậu, thật làm cho tôi nhãn tình vụt sáng, dưới tình huống không biết bối cảnh cụ thể của nhân vật, cậu có thể phát huy ra ngoài dự liệu của tôi, có thể xưng là kinh diễm.”

“Cho nên cho dù Hứa Thanh Nịnh từ chối nhận vai nữ chính bộ phim này của tôi, nhân vật sát thủ vẫn thuộc về cậu như thường.”

Đây là lời hứa của hắn.

“Vì cái gì?”

Chu Mục nhấp một ngụm trà, bình tĩnh lại, hắn không rõ, “Lời mời phim mà thôi, các người trực tiếp lên công ty, đàm phán trước mặt cô ấy không được sao, làm gì phải trắc trở như này?”

“Ài, huynh đệ, cậu là người mới, không hiểu bà chủ nhà cậu… Cá mặn.”

Thôi Cát đang tìm từ diễn tả, “Không sai, chính là đại cá mặn. Trước kia còn đỡ, các loại lời mời, diễn tú, cũng đi không ít. Nhưng mấy năm nay ngoại trừ quay phim, còn có hoạt động nhãn hiệu đại ngôn, dường như cô ấy không lên tiết mục, làm cho fan hâm mộ bọn tôi trông mòn con mắt.”

“Cậu dám tin không?”

Thôi Cát bất đắc dĩ nói, “Nửa năm, Bách Gia Yến là tiết mục duy nhất cô ấy tham gia, làm cho chúng tôi hoài nghi cô ấy có phải là muốn ẩn vòng hay không.”

“Dông dài một đống, không vào trọng điểm.”

Dư Niệm trợn mắt, nói thẳng: “Hứa Thanh Nịnh người này, cô ấy nhận phim có một thói quen. Một năm đại khái chỉ nhận hai bộ phim, mà sau khi quay xong một bộ, thích nghỉ ngơi hai ba tháng.”

“Trong lúc đang nghỉ ngơi, không nhận bất kỳ công việc gì. Cho nên kịch bản này của bọn tôi, cho dù gửi đến hòm thư công ty các cậu, cô ấy cũng sẽ không nhìn.”

“Về phần đến cửa gặp mặt nói chuyện…”

Dư Niệm có chút xấu hổ, “Cái này quá mạo muội, cá nhân tôi khá là thận trọng.”

“Thôi đi.”

Thôi Cát vạch trần, cười nhạo nói: “Một đạo diễn nhỏ như anh, đoán chừng ngay cả cửa của Dương Hồng còn không qua được, còn trông cậy vào gặp mặt nói chuyện với Hứa nữ thần? Cà vị kém quá nhiều, còn thiếu rất nhiều.”

Dư Niệm cúi đầu uống trà, cũng không phản bác.

Cho dù Hồ Nữ phòng bán vé thành công, nhưng treo là tên của Thường Hòa. Mà lại một bộ phim thành công, căn cơ cũng không tính ổn, hắn xác thực chỉ có thể coi là đạo diễn nhỏ.

Không quan hệ, không nhân mặt, muốn nói chuyện với Hứa Thanh Nịnh, cũng không dễ dàng. Hắn càng sợ gặp được, người ta lại không kiên nhẫn nghe hắn nói về phim, thuần túy lãng phí thời cơ, cho nên mới định quanh co một chút.

“Huynh đệ, giúp một chút được không?”

Thôi Cát một mặt khẩn cầu, “Tôi là fan cuồng của Hứa ảnh hậu, kịch bản này tôi chuyên sáng tác vì cô ấy, cậu làm ơn làm phước mang về, để cô ấy xem.”

“Có được hay không, không nói đến.”

Thôi Cát mặt hiện lên hồng quang, “Chỉ cần cô ấy đọc, với tôi mà nói, là một loại thành công.”

“Cậu thử một chút, không ép buộc.” Dư Niệm cũng tỏ thái độ.

“…”

Dưới sự cầu khẩn của hai người, Chu Mục đứng lên, “Biết.”

Hắn cầm kịch bản, cùng Cổ Đức Bạch quay lại công ty. Đương nhiên, không đi qua gặp Hứa Thanh Nịnh, mà là nói rõ tình huống với Dương Hồng trước.

“Không phải là phim văn nghệ, mà là phim thương nghiệp đại chế tác 2 tỷ?” Dương Hồng kinh ngạc, cô liếc nhìn kịch bản, biểu tình cũng theo đó chập trùng biến hóa.

Không lâu sau đó, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu cảm thấy việc này đáng tin cậy không?”

“Không biết.”

Chu Mục lắc đầu, công bằng nói: “Có lẽ là lừa đảo, càng có khả năng là đang tay không bẫy sói.”

Có dạng hàng hiệu như Hứa Thanh Nịnh tham gia vào liên minh phim, sau đó lấy việc cô tham gia vào phim ngụy trang, hoàn toàn có thể kéo một trăm triệu đầu tư.

“Ừ.”

Dương Hồng rất tán thành, “Đúng vậy, không đề cập đến không phòng.”

Cô im lặng một lát, nhấc ống nghe riêng, dặn dò thư ký, “Triệu tập các phòng ban, họp!”

Ra lệnh một tiếng, người phụ trách các bộ phận kế hoạch, tuyên truyền, kinh doanh nhao nhao tụ tập trong phòng hội nghị khác của văn phòng.

Những người này là trung tầng của công ty, Chu Mục còn chưa biết hết.

“Chuyện gì vậy?”

Hứa Thanh Nịnh cũng tới, oán giận nói: “Năm cây số của em, mới được một nửa.”

“Nghe cậu ta nói.”

Dương Hồng chỉ chỉ Chu Mục, “Hôm nay cậu ta đi thử kính, kết quả có chút ngoài ý muốn.”

“Thử kính thất bại rồi?” Hứa Thanh Nịnh chớp chớp đôi mắt đào hoa, hứng thú nồng đậm, “Là diễn kỹ không được, hay là bị người ta cạo đầu?”

Sao lại cảm giác cô ấy đang cười trên nỗi đau người khác nhỉ?

Chu Mục hơi bĩu môi, “Đều không phải. Nhân vật này, tôi đã lấy được, chri có điều đạo diễn rất có dã tâm, muốn mời chị làm nữ chính.”

“Cái gì?” Hứa Thanh Nịnh khẽ giật mình.

“Đây là kịch bản.”

Dương Hồng đưa tập văn kiện đến.

“Nữ hiệp?”

Nhìn hai chữ trên phong bì, Hứa Thanh Nịnh kinh ngạc hơn, “Phim cổ trang?”

“Không, phim đô thị.” Dương Hồng cường điệu, “Đầu tư 2 tỷ, phim hành động đại chế tác, nữ chủ.”

Nếu như không có những điều kiện này trước, cô cũng lười tổ chức họp, trực tiếp đẩy đi cho Hứa Thanh Nịnh. Là nhân sĩ thâm niên trong nghề, cô vô cùng hiểu được hàm nghĩa của những từ mấu chốt này.

Hứa Thanh Nịnh cũng hiểu, cho nên nhíu mày, “Em đang nghỉ ngơi.”

“Em nhìn kịch bản trước đi.” Dương Hồng làm dịu, “Nếu như cảm thấy không tốt, chúng ta lại thương lượng. Yên tâm, chẳng lẽ chúng ta còn có thể ép buộc em nhận phim sao?”

“…”

Chút mặt mũi này, Hứa Thanh Nịnh vẫn cho Dương Hồng, cô không nói gì thêm, chậm rãi lật xem kịch bản. Sau mười mấy phút, cô khép kịch bản lại, trầm mặc không nói.

“Thế nào?” Dương Hồng cười hỏi: “Cỏ cảm xúc gì?”

“Muốn cảm xúc gì?”

Hứa Thanh Nịnh nhìn móng tay, không sơn, nhuận sáng hồng hồng, khỏe mạnh.

“Kịch bản này, thiết lập, có nhiều thâm ý.”

Dương Hồng mỉm cười nói: “Thân thế của nữ chính, từ nhỏ thất lạc em trai, đây không phải là “Xuân Hoa’ trong bộ phim em mới xuất đạo mười năm về trước hay sao?”

“Ngoài ra còn có…”

Dương Hồng chỉ ra chi tiết bên trong kịch bản.

Chu Mục vừa lắng nghe, vừa lấy điện thoại, lặng lẽ tìm phim.

“Xuân Hoa”.

Hắc, tên tục khí ghê.

Nhập văn tự, giao diện lập tức nhảy lên.

Một đống tin tức hiện ra.

Chu Mục ở cái thứ nhất ra, văn tự giới thiệu vắn tắt rõ ràng, lập tức đập vào mắt.

Đó là một bộ phim văn nghệ chiếu mười năm trước, nói về thiếu nữ chị gái Xuân Hoa, dẫn theo em trai ra ngoài chơi, sơ ý chủ quan làm cho em trai lạc đường.

Trong lúc tự trách, đồng thời cô cũng nhận sự phê bình, khiển trách từ gia đình, trường học, xã hội, cuối cùng dẫn đến tâm tính mất cân bằng, thiếu chút nữa tự bế.

Trong bộ phim này, Hứa Thanh Nịnh gần mười sáu tuổi đã dâng hiến một biểu diễn vô cùng đặc sắc, đồng thời thu được giải thưởng người mới xuất sắc nhất của Danh Tước!

Cũng chính từ lúc này, cô bắt đầu bộc lộ tài năng trong vòng truyền hình điện ảnh…

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.