Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái sinh:

Phiên bản Dịch · 1482 chữ

"Tâm Di, con hôn mê một ngày rồi, đừng làm dì sợ."

Một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đang nhẹ giọng khóc nức nở, ngay cả dáng vẻ khi khóc cũng vô cùng xinh đẹp.

Đường Tâm Di nghe vậy có chút khó hiểu, không phải cô đã chết rồi sao, người vừa nói rõ ràng là mẹ của Đường Hi Yên, Lưu Phương Hoa, cô sẽ không bao giờ quên được giọng nói này.

Cô từ từ mở mắt ra, nhìn chung quanh có rất nhiều người đứng bên chiếc giường màu trắng nơi cô đang nằm truyền nước, Lưu Phương Hoa thì khóc vô cùng cảm động trước mặt cô.

Đường Tâm Di trong mắt tràn đầy hận ý, đương nhiên cô nhớ tới Lưu Phương Hoa, chính bà ta là người khiến cô bị giam giữ trong tầng hầm tối tăm suốt năm tháng.

Đôi mắt cô đầy hận thù, Lưu Phương Hoa nhìn Đường Tâm Di như vậy, trong lòng có chút chấn động, nhưng khi bà ta ngẩng đầu nhìn lại, Đường Tâm Di lại là bộ dáng ngoan ngoãn và hoảng sợ.

Lưu Phương Hoa cảm thấy mình thật đa tâm, Đường Tâm Di làm sao có thể biết được mục đích thực sự của bà? Điều này rõ ràng là không thể.

Bà ta nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Di, trong mắt nhìn không ra được chút tình yêu nào:

"Tâm Di, vụ tai nạn xe cộ này thật sự khiến dì sợ chết khiếp."

Đường Tâm Di nghe xong thì vô cùng sửng sốt, đương nhiên cô sẽ không quên vụ tai nạn xe cộ tám năm trước, nhìn xuống bàn tay của mình, tay cô bây giờ đã trắng mịn hơn rất nhiều.

Cô thật may mắn khi được thượng đế ban cho cơ hội trọng sinh lần này, nhưng đã quá muộn, cô đã khắc sâu trong lòng hình ảnh con dao và cảnh đứa con đáng thương của mình bị giết hại.

Cô hít một hơi thật sâu và đặt hết hận thù vào trong lòng, đây là điều đầu tiên cô học được trong tám năm, để che giấu cảm xúc thật của mình.

"Dì Lưu, sao con lại ở đây? Cha con đã đi đâu rồi? Con muốn gặp cha con bây giờ." Đôi mắt Đường Tâm Di đầy ủy khuất.

Lưu Phương Hoa nghe Đường Tâm Di nói, da đầu tê dại một hồi, hiện tại bà có thể tưởng tượng những người xung quanh đang nhìn bà như thế nào.

Bà nhìn Đường Tâm Di thật sâu, cũng để ý có gì đó không ổn, đứa bé này thường gọi bà là mẹ, vậy hôm nay sao lại gọi là dì.

Đường Tâm Di tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Lưu Phương Hoa, nhưng đối với Lưu Phương Hoa bây giờ, không thể để cô nhìn ra cảm xúc ẩn chứa trong mắt bà, nếu không bà ta đối với cô cả tám năm đều vô ích!

"Tâm Di, ba con sẽ đến đây một lát nữa, đừng sợ."

Lưu Phương Hoa nhẹ nhàng ôm lấy vai của Đường Tâm Di.

Đường Tâm Di trong lòng tự giễu, làm sao có thể không sợ? Chính lời nói của con gái bà đã khiến cô có kết cục như ngày hôm nay.

"A, đau quá, dì, buông con ra, hiện tại bả vai của con rất đau."

Đường Tâm Di hét lớn.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản phóng khoáng rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, bước tới quở trách:

"Cô làm sao vậy? Cô có thể hành hạ Tâm Di như thế này vì nó không phải là con của cô đúng không?"

Lưu Phương Hoa thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra, bà chỉ muốn an ủi Đường Tâm Di, nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này.

Bà ta tuyệt đối không thể để danh tiếng mà bà vất vả nhiều năm để lại một chút khuyết điểm, Lưu Phương Hoa lo lắng giải thích:

"Em gái này, tôi chỉ an ủi con gái tôi thôi. Nếu cô không tin thì có thể hỏi Tâm Di."

Lưu Phương Hoa vẻ mặt đầy tự tin, nhiều năm qua mỗi lần gặp phải chuyện như vậy Đường Tâm Di đều giúp bà giải quyết, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Đầu óc Đường Tâm Di quay cuồng, cô sẽ không thể hủy hoại thanh danh của Lưu Phương Hoa nếu không thay đổi sắc mặt!

Cô cúi đầu, run rẩy nói:

"Cô cô này, tôi.. Dì đối với tôi rất tốt, vừa rồi dì thật sự chỉ muốn an ủi tôi."

Lưu Phương Hoa nhìn hành động của Đường Tâm Di, trong lòng kêu lên hai chữ "Không xong." Đứa nhỏ này đến tột cùng là làm sao vậy, hôm nay bà luôn cảm thấy Đường Tâm Di có gì đó không ổn, có lẽ là do tai nạn xe cộ nên sợ hãi đi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đen chậm rãi đi đến bên cạnh Đường Tâm Di với hộp cơm trên tay.

Khóe mắt Đường Tâm Di rưng rưng, kiếp trước cha cô đi quá sớm, cô cũng chưa kịp gặp cha lần cuối.

Lúc đầu cô còn ngây thơ cho rằng đây là một vụ tai nạn, bây giờ nghĩ lại, cái chết của cha cô tuyệt đối không thể tách rời với mẹ con Đường Hi Yên. Lần này, cô sẽ không bao giờ để cha mình chết oan uổng.

Đường Chấn Hoa nhìn Đường Tâm Di đang rơi lệ, ông vội vàng lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô:

"Làm sao vậy, Di nhi, người nào bắt nạt con sao? Bố sẽ trút giận cho con."

Đường Tâm Di chậm rãi lắc đầu, cô nắm đôi lấy bàn tay to dày rộng của Đường Chấn Hoa:

"Không, ba, con chỉ sợ quá, hiện tại nghĩ đến tai nạn xe cộ, con lại càng thêm sợ hãi."

Đường Chấn Hoa ôm Đường Tâm Di vào lòng, ông an ủi:

"Di nhi, đừng sợ, bố sẽ luôn ở bên cạnh con."

Lưu Phương Hoa đứng sang một bên nhìn thấy tất cả những thứ này, cảm thấy nó đặc biệt chói mắt. Bà nắm chặt chiếc áo khoác lông, tất cả những gì được giấu trong ánh mắt thập phần đều là ghen ghét, bà không tin Đường Tâm Di sẽ luôn được Đường Chấn Hoa yêu quý.

Đường Tâm Di nhìn thấy tất cả cảm xúc trong mắt Lưu Phương Hoa, trong lòng tràn đầy giễu cợt, thì ra người phụ nữ này vẫn luôn ghen tị với cô.

Bất quá, thế này cũng được, để bà ta luôn ghen, như vậy sẽ thú vị hơn không phải sao?

Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh nhìn cảnh này liền bước ra nói:

"Anh à, anh vẫn phải bảo vệ con gái mình. Vợ anh đối với con gái anh không tốt lắm đâu."

Sau khi Đường Tâm Di nghe xong, trong lòng cô tràn đầy ngạc nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng người cô này thực sự sẽ giúp cô nói chuyện.

Đường Chấn Hoa hơi sững sờ, nhiều năm như vậy, Phương Hoa luôn đối xử tốt với Di nhi, sao hôm nay lại có người nói Phương Hoa như vậy.

Ông nghi ngờ hỏi:

"Có chuyện gì đang xảy ra vậy."

Người phụ nữ trung niên nói tất cả những gì mình vừa thấy.

Lưu Phương Hoa thầm nghĩ như vậy không ổn, nhưng bây giờ bà không còn cách nào khác đành phải đứng đây nghe ngóng.

Sau khi Đường Chấn Hoa nghe xong, ông trầm giọng hỏi:

"Di nhi, lời vị này vừa nói có phải là sự thật không?"

Đường Tâm Di biết chuyện này sẽ không đủ để người cha mềm lòng của cô hoàn toàn khiến Lưu Phương Hoa tin tưởng rời đi, vì vậy cô không thể thừa nhận.

Cô run rẩy lắc đầu, khẽ nói:

"Ba, vừa rồi dì đối với con rất tốt."

Khi Đường Chấn Hoa nghe xong những lời này, ông nhìn chằm chằm vào Lưu Phương Hoa, lời Tâm Di nói là thật hay giả, ông liền lập tức thấy rõ.

Đường Tâm Di chắc chắn biết trong lòng cha cô có nghi ngờ đối với Lưu Phương Hoa, tuy rằng đây chỉ là một mầm mống nhỏ, nhưng qua chuyện này, cô làm việc gì cũng sẽ thuận riện hơn rất nhiều.

Lưu Phương Hoa bị Đường Chấn Hoa nhìn chằm chằm da đầu có chút tê dại, xem ra trong khoảng thời gian này, bà phải coi Đường Tâm Di như con gái nhiều hơn nữa rồi.

Bạn đang đọc Sự tái sinh của nữ hoàng thị trường chứng khoán của A Dream
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaTieuAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.