Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trang sức:

Phiên bản Dịch · 1535 chữ

Ngày thứ hai Đường Tâm Di nằm trong bệnh viện, cô nhận được vô số tin nhắn, bấm vào đều là thấy tin quan tâm, chăm sóc của Thẩm Tiếu.

Năm đó, cô bị những tin nhắn này làm cho mờ mắt nên đã đưa Thẩm Tiếu về gặp cha cô, lúc đó cha cô đã phản đối nhưng cô nhất quyết không chịu.

Tuy nhiên, cô giờ sẽ không làm những điều ngớ ngẩn như vậy nữa, cô cũng chưa biết hiện tại Thẩm Tiếu và Đường Hi Yên có thông đồng ở bên nhau không.

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Tâm Di, cô nhìn Đường Hi Yên đang đứng ở cửa, mặc một chiếc váy dài màu tím, trang điểm tinh xảo, cực kì xinh đẹp.

Cô nhớ rõ kiếp trước, Đường Hi Yên chưa từng đến xem qua cô, như thế nào hiện tại lại tới thăm cô.

Đường Hi Yên bước đến ngồi bên cạnh Đường Tâm Di, cô ta giả bộ lo lắng, hỏi:

"Chị ơi, chị không sao chứ, vụ việc vừa rồi thật làm em sợ chết khiếp đó, chị có biết không."

Đường Tâm Di nhìn vẻ mặt giả tạo của Đường Hi Yên, cô thật là bị thuyết phục, không biết vì sao trước đây cô lại nghĩ Đường Hi Yên xinh đẹp và thiện lương.

"Không sao, mấy ngày nữa tôi có thể xuất viện."

Đường Tâm Di bình tĩnh nói.

Đường Hi Yên ngồi ở đây vài phút, tùy ý an ủi vài câu sau đó liền rời đi.

Đường Tâm Di ngồi ở trên giường một mình, xem ra Lưu Phương Hoa thực sự đang rất khẩn trương, ngay cả Đường Hi Yên, đứa con gái bảo bối của mình mà cũng phái tới.

Ngày thứ ba, Đường Tâm Di xuất viện, cô trở về nhà, nhìn mọi thứ quen thuộc trong nhà, hai mắt ngấn lệ.

Đường Tâm Di đi về phòng, lúc đầu nếu cô không kiên quyết làm theo cách của mình, thì tất cả mọi chuyện vẫn sẽ như thế này.

Lưu Phương Hoa làm đẹp xong trở về nhà với tinh thần sảng khoái, bà nhìn thấy đôi giày của Đường Tâm Di trong tủ, biết rằng đứa trẻ này đã trở lại. Bà liền đến thẳng phòng của Đường Tâm Di và nhẹ nhàng gõ cửa.

Đường Tâm Di mặt không cảm xúc, nói:

"Mời vào."

Lưu Phương Hoa nhìn Đường Tâm Di trước mặt, bà sải bước đi tới:

"Tâm Di, con hiện tại thế nào rồi? Con biết không, ngày hôm qua con làm dì sợ lắm đấy?"

Đương nhiên Đường Tâm Di biết Lưu Phương Hoa đây là đang thử mình:

"Dì à, con nằm mơ thấy mẹ con. Trong mơ bà ấy nói với con rằng, bà ấy không thể để con gọi dì là mẹ, vậy nên dì sẽ không trách con chứ?"

Sau khi Lưu Phương Hoa nghe xong, trái tim bà hoàn toàn buông lỏng, bà nói, tại sao Đường Tâm Di lại thay đổi nhiều như vậy, hóa ra chỉ là một giấc mơ.

"Không sao, dì không quan tâm chuyện đó, chỉ cần Tâm Di, con vui vẻ là được."

Lưu Phương Hoa cầm chừng nói.

Đường Tâm Di nén lại sự ghê tởm, cô cầm lấy tay Lưu Phương Hoa:

"Dì à, gần đây con có nhìn thấy một món đồ trang sức rất đẹp, dì có thể dẫn con đi xem được không?"

Sau khi Lưu Phương Hoa nghe xong, bà định từ chối, nhưng sau đó nghĩ đến thái độ của Đường Chấn Hoa đối với bà mấy ngày nay, bà vẫn cố chịu đựng đau lòng gật đầu.

Đường Tâm Di khi nhìn thấy vẻ đau khổ trong đôi mắt của Lưu Phương Hoa, lòng cô bỗng có cảm giác thành tựu đặc biệt.

Đường Tâm Di thản nhiên thay một bộ váy màu vàng nhạt, khuôn mặt cô có chút màu vàng sậm, khi mặc chiếc váy này trông cô càng tệ hơn. Lưu Phương Hoa nhìn bộ váy này trong lòng cảm thấy có chút hài lòng. Đường Tâm Di, người nhìn như thế này lại là đại tiểu thư của nhà họ Đường.

Dọc theo đường đi, Đường Tâm Di không nói nhiều, cô ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.

Lưu Phương Hoa đưa Đường Tâm Di đến cửa hàng trang sức của công ty M. Đồ trang trí ở đây thật sự rất xa xỉ, trên trần treo đèn pha lê chiếu lên đồ trang sức, trông đặc biệt sáng.

Lưu Phương Hoa tùy ý đến một quầy bên, bà ta nói với giọng điệu ngọt ngào:

"Tâm Di, con có thể chọn những gì mà con thích tùy ý, dì sẽ thanh toán hóa đơn."

Điều mà Đường Tâm Di muốn là lời này của Lưu Phương Hoa, cô trực tiếp chỉ vào viên ngọc huyết ở chỗ trong cùng, không ngạc nhiên khi đây là viên ngọc đắt nhất trong quầy.

Cô chậm rãi lấy ra, Đường Tâm Di trên mặt cười hồn nhiên:

"Dì, con muốn cái này."

"Bao nhiêu."

Lưu Phương Hoa kiêu ngạo hỏi mà không thèm nhìn trang sức.

"50 triệu."

Người phục vụ cười đáp.

Sau khi Lưu Phương Hoa nghe thấy con số này, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc bội này, dù nhìn thế nào đi nữa nó cũng không đáng giá 50 triệu.

Nhưng mà, bà vừa mới nói khoác, có rất nhiều phu nhân đang nhìn bà, bà không còn cách nào khác đành phải cắn răng mua chiếc vòng tay này.

Trong lòng Đường Tâm Di có một trận cười sảng khoái, cô có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Lưu Phương Hoa lúc này, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.

Sau khi Lưu Phương Hoa thanh toán hóa đơn, bà ta hung hăng liếc nhìn Đường Tâm Di, đó là năm mươi triệu, không phải năm triệu, tim bà vẫn đang rỉ máu.

Đường Tâm Di ủy khuất cúi đầu:

"Dì à, dì khó chịu với con sao? Con không muốn chiếc vòng này nữa, dì à, đừng tức giận, con sợ."

Sau khi Lưu Phương Hoa nghe xong, tức giận đến nôn ra máu, bây giờ đã thanh toán xong, Đường Tâm Di mới nói như vậy, thật là ngu ngốc.

Bà chống lại cơn phẫn nộ trong lòng, nhẹ nhàng nói:

"Tâm Di, dì không tức giận, đi thôi."

Sau khi nói xong, Lưu Phương Hoa nắm lấy tay Đường Tâm Di, nhưng cô hơi run rẩy, tránh để bà ta tiếp xúc.

Trần phu nhân rốt cuộc cũng không thể đứng nhìn được nữa, cô ôm chặt lấy Đường Tâm Di:

"Lưu Phương Hoa, cô có cần phải bắt nạt người như thế này không, vì nó không phải con ruột của cô à?"

Tất nhiên Đường Tâm Di biết bà ấy là ai, bà ấy là bạn thân nhất của mẹ cô lúc còn sống, kiếp trước cô đã nghĩ dì Lục không tốt với mình.

Nghĩ đến đây, Đường Tâm Di cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.

Lúc này, Lưu Phương Hoa có chút bất an, trong lòng cũng có chút luống cuống:

"Không có chuyện đó đâu, Tâm Di, lại đây nào."

Nói xong, Lưu Phương Hoa liền nhanh chóng lôi kéo Đường Tâm Di rời khỏi nơi này.

Đường Tâm Di đã đạt được mục đích của mình, đương nhiên sẽ đi theo Lưu Phương Hoa.

Điều mà Đường Tâm Di không biết là tất cả những gì cô làm đều bị một người đàn ông nhìn thấy rõ ràng, anh ta nở một nụ cười nhẹ trên môi.

"Ha, cô gái này, rất thú vị."

Đôi môi mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng mấp máy.

Trong xe, Lưu Phương Hoa chất vấn, nói:

"Đường Tâm Di, cô vừa rồi xảy ra chuyện gì, tôi đối với cô không tốt sao?"

Đường Tâm Di cúi đầu, uất ức nói:

"Dì à, ánh mắt dì vừa rồi thật sự rất đáng sợ, con rất sợ."

Sau khi Lưu Phương Hoa nghe xong, bà rất muốn tống khứ Đường Tâm Di ra khỏi đây, nhưng bà biết bây giờ không thể.

Bà kìm lại cơn tức giận, nhẹ giọng nói:

"Tâm Di, vừa rồi là dì quá kích động, con ngàn vạn lần đừng trách dì."

Đường Tâm Di lắc đầu, lắp bắp nói:

"Dì, sẽ không, con không trách dì."

Sau khi Lưu Phương Hoa nghe xong, bà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Di và đưa cô trở về nhà.

Ở nhà, Lưu Phương Hoa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, càng nghĩ càng tức giận, cô gái này vì sợ hãi mà khiến thanh danh của bà gần như mất sạch.

Lưu Phương Hoa phẫn nộ, hừ, người mà bà không thể động, cư nhiên có người có thể động.

Bà lấy điện thoại di động ra bấm số, khóe miệng nở một nụ cười tà mị.

Vậy mà, Đường Tâm Di ở trong phòng hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài.

Bạn đang đọc Sự tái sinh của nữ hoàng thị trường chứng khoán của A Dream

Truyện Sự tái sinh của nữ hoàng thị trường chứng khoán tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaTieuAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.