Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạm biệt!!!

Tiểu thuyết gốc · 1077 chữ

Một tuần trôi qua trong sự yên bình. Bỗng vào một buổi sáng, cơ thể cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi… rất mệt. Cô gắng ngượng cầm điện thoại, nhắn tin cho Nobita nói cậu xin thầy cho cô nghỉ học hôm nay. Hai người anh và cậu sang xem xét tình hình của cô, đinh ninh chỉ là bị mạo cảm, cậu căn dặn người giúp việc đúng giờ đem đồ ăn lên cho cô để cô uống thuốc.

Cho đến trưa, khi cậu và anh về nhà, lên phòng cô. Họ liền cảm thấy nhiệt độ căn phòng tăng lên rất cao, mặc cho tiết trời đang dần lạnh đi. Cô nhận thấy có người vào phòng, cố gắng mở mắt ra, nhìn hai cậu em của mình, gắng ngượng nói:

- Hai em đi học về rồi sao? Không xuống ăn cơm đi.

Cậu tiến lại gần cô, gương mặt lo lắng và pha lẫn sự sợ hãi, cậu hỏi:

- Nee-san, chị bị làm sao vậy. Đây không phải chỉ là bị mạo cảm bình thường phải không? Chị đang dấu bọn em chuyện gì phải không?

Cô nhẹ cười, vươn tay xoa lấy đầu cậu nói:

- Chị xin lỗi! Chị… sẽ rời đi. Rời đi một thời gian, có thể sẽ là vài 3 năm, có thể là… mãi mãi.

Tay cô như không còn sực lực, rơi xuống giường. Anh ngay lập tức chạy lại ngồi kế cậu, nắm lấy tay cô:

- Chị! Chị đừng nói như vậy mà. Chị chắc chắn sẽ khỏe lại thôi mà. Bọn em sẽ mời bác sĩ đến khám cho chị mà. Chị gắng ngượng chút nữa thôi.

Cô nhìn hai đứa em của mình, một lúc sau đó lên tiếng:

- Cơ thể chị, chị biết mà. Nó không trụ lại được lâu nữa đâu. Có lẽ đây sẽ là lần cuối chị cùng với hai em có thể nói chuyện với nhau. Chị ở nơi kia, sẽ mãi mãi dõi theo, bảo vệ lấy hai em, bảo vệ hai em như lời chị đã hứa năm xưa.

- … Hứa với chị. Hai em phải sống thật vui vẻ bên nhau. Đừng làm nhau buồn. Phải tự bảo vệ cho chính mình. Đừng để mình bị thương nữa nhé. Hãy thay phần chị, phụng dưỡng cha mẹ thật tốt, đừng để họ phiền lòng.

Và thật lâu sau đó, cô không còn cất tiếng nói dịu nhẹ ấy nữa, tim cô đã ngừng đập, thân nhiệt cô bắt đầu lạnh đi. Cô… đã rời đi rồi. Trên gương mặt ấy, đọng lại một nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp.

Cậu, đã hơn 8 năm rồi chưa rơi một giọt nước mắt. Nay vì cô, một lần nữa, nước mắt cậu không tự chủ mà rơi trên khuôn mặt thanh tú ấy. Anh ôm lấy cậu, khóc.

Ngày hôm ấy, một người con gái ra đi, ra đi mãi mãi. Người con gái ấy đã tác động đến cuộc sống của cậu, Nobi Nobita nhiều đến nhường nào. Người con gái ấy đã giúp đỡ cậu, đưa cậu cùng với người cậu yêu hiểu nhau, tiến đến với nhau. Người con gái ấy trầm tư, gương mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc. Luôn nghĩ đến cho người khác, kể cả khi gần đất xa trời. Tạm biệt cô, người con gái xinh đẹp. Chúc cô ở nơi phương xa ấy, tìm lại được người mang hạnh phúc cho cô. Từ giờ, cô hãy yên nghỉ, đừng bận tâm, vương vấn trần đời nữa. Tạm biệt cô!!!

Một giờ sau, cả gia đình cha mẹ nuôi, cha mẹ ruột của cậu và cả cha mẹ cảu anh đều biết chuyện. Họ mau chóng lên Tokyo. Tổ chức đám tang cho cô, thật trịnh trọng, nhưng không quá rườm rà. Tham gia tang lễ, ai cũng đều khóc, đều đau lòng. Có người tiếp xúc với cô thật nhiều như cha mẹ nuôi, có người tuy chỉ tiếp xúc với cô ít thời gian nhưng họ đều biết được tính tình của cô như thế nào. Có nhiều người được cô giúp đỡ, họ mang ơn cô, họ hi vọng sau này sẽ giúp đỡ cô được phần nào. Nhưng, đến cùng, cô lại ra đi. Trầm lặng, an ổn mà bị thương.

Sau tang lễ, cậu và anh vào phòng cô, nhìn quanh phòng một lượt. Sự chú ý của cậu chạm phải một ngăn tủ cạnh giường. Tiến tới, mở ngăn tủ ấy ra, thấy một mảnh giấy, được gấp gọn gàng, đặt trên nó là bông hoa hướng dương. Cậu cầm lấy mở nó ra, anh cũng đừng bên cạnh cùng cậu đọc, từng chữ thẳng tắp, nét thanh nét đậm uốn lượn, mang vẻ đẹp đẻ hiếm thấy. Trong thư:

“Nobita, Hidetoshi. Mặc dù đã nói lúc nãy nhưng chị vẫn nói lại một lần nữa. Chị mong rằng hai em sẽ sống thật hạnh phúc bên nhau. Thay phần chị báo ơn công lao của cha mẹ. Chị xin lỗi, thực xin lỗi nhiều, vì chị đã giấu hai đứa bệnh tình của chị. Gửi lời xin lỗi của chị đến cha mẹ, vì chị không làm tròn bổn phận của người làm con, lại để cho người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này. Đừng khóc nhé, dù cho có là thần tiên gì đi chăng nữa, đến cuối cùng, khi hết mệnh họ cũng sẽ mất đi mà.

Thôi, không nói về nó nữa. Nobi-chan, Hide-chan có một chuyện nữa chị chưa nói của hai đứa biết, Nobi-chan có thể manh thai giống như một người phụ nữ. Bởi Nobi-chan em đã uống thuốc sinh tử dược mà chị chế tạo ra ở phòng thí nghiệm năm đó. Hihi

Hân hỉ, chị mong cho hai đứa sớm có con. Sớm cho các cha, mẹ có cháu ẵm bồng nhé.

Thân gửi hai em,

Zelda. ”

Hai người đọc, nước mắt có buồn, có vui. Cả hai người đều nghĩ, đâu có ai mất đi mà có thể viết ra những dòng thư để lại như này đâu chứ? Cô hẳn là người đầu tiên rồi.

Chuyện đến rồi cũng sẽ ra đi.

Hai ngày sau tang lễ của cô. Cậu và anh lại tiếp tục đến trường, nhưng… gương mặt lại càng lạnh lẽo hơn trước đây. Họ không cười với bất cứ ai cả, lạnh lùng đến đáng sợ.

Bạn đang đọc Sự Thay Đổi Ngoạn Mục sáng tác bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.