Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đón nhận một tiểu sinh linh đến với gia đình ta.

Tiểu thuyết gốc · 1458 chữ

Sáng hôm sau.

Cậu khẽ mở mắt, ánh sáng từ cửa sổ khiến cậu nheo mày lại, ngẩng lên, khuôn mặt anh lập tức đập thẳng vào mắt cậu, ngươi đó đang say sưa ngủ, tay lại đang ôm chặt lấy cậu khiến cậu không tài nào mà thoát ra được. Ký ức kịch liệt tối qua thoáng chạy ào qua tâm trí cậu, "bùng". Cậu đỏ mặt liền vùi đầu vào chăn mà giấu khuôn mặt xấu hổ kia đi.

Anh không biết đã dậy từ bao giờ, nhìn biểu cảm của cậu mà cười nhẹ:

- Em còn ngại gì vậy, bảo bối?

- Anh… anh… aaaaaa.

Cậu định cựa người đánh cho anh một cái, ai ngờ… phần thắt lưng truyền đến cảm giác đau nhức khiến cậu la lên. Anh vội vàng đỡ cậu, đưa tay xuống dưới xoa phần thắt lưng cho cậu:

- Ngoan, nằm yên nào. Cử động sẽ lại bị đau. Hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi. Công việc có người khác lo rồi.

- Nhưng…

Cậu định nói gì đó nhưng anh lại chặn miệng cậu bằng một nụ hôn, môi lưỡi triền miên một hồi, anh mới thả cậu ra:

- Không được cãi, hôm nay em hảo hảo nghỉ ngơi cho anh.

Anh ôn nhu hôn nhẹ lên trán cậu.

- … Thôi được rồi. Anh mau bế em vào nhà tắm tắm rửa đi. – Cậu chịu thua anh trước.

- Okay bà xã. – Anh cười tươi như hoa, bồng cậu vào nhà tắm.

Nhưng đâu ai biết, bọn họ vào nhà tắm chỉ đơn giả là tắm rửa thôi, hay lại làm chuyện gì khác. Cái đó thì tùy trí tưởng tượng của mọi người vậy.

2 tháng sau.

Cậu dạo này hay có cảm giác buồn nôn, ăn uống rất không hợp khẩu vị. Điều này làm cho anh rất rất lo lắng.

Một hôm, khi đang đi siêu thị, anh nhìn thấy một người phụ nữ đang mang thai. Suy nghĩ một chút rồi tiến đến hỏi:

- Cô gái. Cô có thể cho tôi hỏi chút chuyện được không.

- Vâng. Ngài cứ hỏi tự nhiên. – Cô gái kia khi nhìn thấy anh, liền nhận ra anh là ai, niềm nở trả lời.

- Ừm… Dấu hiệu mang thai của cô xảy ra như thế nào vậy. – Anh.

Cô gái kia khi nghe anh hỏi, sắc mặt bắt đầu thay đổi, cô gái đó tự nhiên khóc lên, nói anh không chung thủy với cậu, ra ngoài làm chuyện đồi bại với người phụ nữ khác, làm cho người ta mang thai, v.v.v. Anh nhìn vậy, bất lực, hướng người chồng của cô gái kia nói:

- Anh mau mau dỗ cô ấy nín khóc đi.

Người chồng vội vàng dỗ dàng vợ của mình. Sau khi cô gái kia nín khóc, anh mới từ từ giải thích cho cô ấy về việc mình hỏi chuyện này để làm gì. Cô gái kia biết được sự thật, lại tươi cười rạng rỡ nói cho anh biết về dấu hiệu mang thai rồi cách khác phục,…

Ha, nói đến mới nhớ. Anh hẳn là ngu ngốc vợ nên quên mất thời nay là thời đại nào rồi, có thể lên mạng tra cứu mà. Mất công gây ra chuyện bù lu bù loa này.

Theo như lời của cô gái kia, anh đã mua về kha khá đồ ăn vặt, hoa quả, sữa và thịt bò cùng một số loại rau khác. Ngoài ra, khi về nhà, anh cũng lên mạng tra cứu các chăm sóc người mang thai. Quả thực, bữa ăn hôm đó cậu ăn dễ chịu hơn hẳn, không còn cảm giác buồn nôn như mấy bữa trước nữa.

Chiều hôm đấy, anh gọi bác sĩ đến khám cho cậu. Bác sĩ kiểm tra đi, kiểm tra lại 3 đến 4 lần, cuối cùng đưa ra kết quả, cậu có thai. Bào thai đã được 2 tuần tuổi, bác sĩ dặn dò anh rất nhiều thứ về thai sản, anh kiên định ngồi nghe hết nó. Và sau khi bác sĩ về, một cuộc gọi đồng thời thông báo cho cả ba nhà Nobi, Dekisugi, Migikawa rằng cậu có thai.

Điều này, đối với người khác khi nghe về nó, phản ứng đầu tiên là hoang mang, nhưng mà cả ba gia đình cùng anh và cậu thì không hiện lên chút gì gọi là hoang mang. Bởi họ biết tại sao có chuyện như vậy. Bức thư chị Bloom để lại đã nói lên tất cả mà. Và từ đây, hành trình làm thê nô của Hidetoshi bắt đầu.

Hàng ngày, anh hết lo chuyện công ty rồi lo cho sức khỏe của cậu. Nhưng cũng may, ba nữ chủ của ba họ quyết định chuyển đến biệt thự của anh và cậu để chăm sóc cho cậu ba tháng đầu của thai kì.

9 tháng 9 ngày trôi qua thuận lợi, cậu được cả ba gia đình bao bọc, chăm sóc cựu kì tốt. Anh mang hết công việc ở công ty về nhà làm, bất quá, đôi khi vẫn là tranh thủ ăn chút đậu hủ từ cậu.

Hôm sau.

Cậu đang năm trên giường, được anh ôm lấy, giúp xoa bóp tay .

- Anh định đặt tên cho đứa nhỏ là gì?

- Haruroku… Dekisugi Haruroku.

- Tại sao vậy?

- Haru có nghĩa là mùa xuân, còn roku là sáu. Anh đã phải lòng em từ khi gặp mặt, khi đó là vào mùa xuân sáu năm trước khi em biến mất. Đợi em năm năm, thêm một năm bộc lộ tình cảm của mình cho em biết. Và cuối cùng anh đã tỏ lòng mình vào mùa xuân năm năm trước. Và giờ hai ta đang ở cạnh nhau, còn chuẩn bị chào đón một tiểu sinh mệnh nữa chứ.

Anh nhẹ nhành hôn lên trán cậu.

- A… anh, hình như thằng bé… nó đòi ra ngoài rồi.

Cậu nói, hơi thở bắt đầu nhanh dần, cơn đau bắt đầu truyền lên. Còn anh, khi nghe cậu kêu đau lập tức gọi bác sĩ cùng y tá tới. ‘Nhà’ hai người cũng có phòng bệnh riêng, có đủ tiện nghi nên anh trực tiếp yêu cầu họ tới nhà.

Trong lúc chờ đợi ở bên ngoài, anh đã thông báo cho gia đình. Tâm tình của anh hiện tại không tốt mấy, nhất là khi nghe thấy tiếng hét của cậu ở trong phòng bệnh. Cho đến khi các bậc cha mẹ đến thì từ trong phòng truyền ra tiếng trẻ em khóc. Cậu… đã hạ sinh an toàn. Y tá gọi anh vào cắt dây rốn cho đứa bé. Sau khi cắt xong, anh ngồi cạnh giường, nắm lấy tay cậu, tay kia đưa lên vuốt lại những nọn tóc đã thấm mồ hôi của cậu, nhẹ nói:

- Em chịu khổ nhiều rồi.

- Kh… không sao đâu. Em ổn mà. – Cậu hướng anh cười nhẹ.

4 năm trôi qua.

Haruroku giờ đã 4 tuổi. Thằng bé thừa hưởng màu tóc từ cha và đôi mắt từ papa. Nhìn thực khả ái. Trong ngôi biệt thự to lớn kia, gần như ngày nào cũng xảy ra tranh cãi. Nó xuất phát từ hai cha con kia, vấn đề luôn luôn là một: ‘Ai là người được papa yêu thương nhất.’ Cậu tỏ vẻ không quan tâm, lẳng lặng ngồi uống trà, đợi đến thời điểm nên dừng lại cuộc chiến này mới nhàn nhạt lên tiếng:

- Papa yêu hai người gần như nhau. Chỉ là pa yêu cha con hơn con một chút xíu thôi. Và… hai người nếu từ giờ còn cãi nhau về việc này nữa thì ra phòng khác ngủ hết nhé.

Hai cha con lập tức im lặng, chạy lại chỗ cậu mà làm nũng các kiểu. Nhìn anh và Haruroku hay cãi nhau như vậy, mọi người hẳn ai cũng nghĩ họ không hợp nhau, không thích nhau, nhưng chỉ riêng mình cậu là hiểu, họ dành cho nhau tình cảm cha con như thế nào.

*“Một cuộc tình anh gói trọn trong tim

Năm năm qua chỉ là yêu thầm lặng

Anh sẽ sống như dòng sông phẳng lặng

Đợi con thuyền nơi đó có tình em.”*

Trúng tiếng sét ái tình của em từng ngày còn tấm bé. Đợi chờ em 5 năm ròng rã, 1 năm cố gắng bày tỏ ra cho em biết tấm lòng của mình. 4 năm sau, hai ta chính thức trở thành vợ chồng, được tất cả mọi người nhiệt tình chúc phúc. Và hiện tại, đôi ta đã có được một gia đình hạnh phúc hơn khi xuất hiện tiểu thiên thần nhỏ bé.

- Hoàn-

Bạn đang đọc Sự Thay Đổi Ngoạn Mục sáng tác bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.