Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em chính thức thuộc về anh (H)

Tiểu thuyết gốc · 1791 chữ

Thứ hai tuần sau.

- Hidetoshi, anh dậy đi nào, 5 giờ 30 phút rồi đấy. – Cậu vừa từ trong nhà tắm đi ra, trên người chỉ mặc cái áo tắm, lại gần giường lay anh dậy.

- Hưm, để anh ngủ thêm tí nữa đi. Ta đi nhanh mà, lại đây ngủ với anh. – Anh lười biếng, kéo cậu lại gần mình. Đặt đầu lên đùi cậu, hai tay ôm ngang eo cậu, anh áp mặt vào bụng cậu, cảm nhận hơi ấm từ người cậu… tiếp tục ngủ.

Cậu nhìn một loạt, nói anh không được nên cũng đành để anh ngủ thêm một lúc nữa. Với tay lấy cuốn sách trên bàn, bắt đầu đọc.

“… Với tôi bình yên chính là một chiều hoàng hôn nắng nhẹ, tôi đứng giữa khung cảnh của đất trời, được thưởng thức luồng không khí của buổi chiều tàn, được xem cảnh mặt trời lặn, chẳng chút ưu phiền, chẳng vướng bụi trần…

Khi con người ta dần trưởng thành, họ sẽ không yêu vội vàng, cũng chẳng yêu cố chấp. Họ cũng chẳng tìm kiếm một tình yêu mãnh liệt như thuở đầu đời, mà đơn giản là họ tìm một người mà khi họ mệt mỏi có thể dựa vào để tìm lại một chút bình yên. Và tôi cũng vậy, dù Đông qua, Xuân đến, Hạ sang, Thu tàn, chỉ cần có một người mang lại cho tôi cảm giác an toàn để ở bên là đủ mãn nguyện cả đời.

Rồi ai trong mỗi chúng ta cũng sẽ tìm được một người biết bạn thích Pepsi hay Coca, thích ăn cá hay ăn thịt, biết bạn dị ứng món nào, biết bạn không nên ăn món nào. Một người chỉ cần nhìn sắc mặt của bạn là có thể biết bạn đang buồn hay vui, tối qua bạn ngủ có ngon hay không. Rồi chúng ta cũng sẽ tìm được một người bất cứ thứ gì họ làm đều nghĩ đến cảm xúc của bạn. Một người như thế, chỉ cần một người như thế ở bên cạnh và cùng nhau an yên một đời. Bình yên đơn giản là như vậy…”

Liếc nhìn anh, nhẹ cười nói:

- Bình yên của em… mang tên anh.

- Còn bình yên của anh mang tên em, Nobita. – Anh không biết đã tỉnh từ lúc nào. Cất giọng nói, vòng tay đang ôm cậu càng siết chặt.

Họ đơn giản chỉ cần nhìn nhau, chỉ cần bên nhau thôi là đã đủ hạnh phúc rồi. Không quan trọng bất cứ điều gì đang, đã và sẽ xảy ra. Họ chỉ cần ở bên nhau, luôn tin tưởng nhau là được rồi.

Đâu ai nghĩ rằng hạnh phúc của cậu và anh chỉ đơn giản đến như vậy đâu. Đa số mọi người toàn nghĩ đến những thứ tình yêu cao sang nào đó, nghĩ rằng tình yêu của anh và cậu sẽ rất hoa lệ, luôn luôn là vật chất, … Suy nghĩ quá nhiều trường hợp phong phú nào đó kia, đâu ai nghĩ, hạnh phúc chỉ đơn giản là luôn bên nhau, luôn kề vai sát cánh với nhau, san sẻ cho nhau những vui vẻ cuộc đời.

Lễ cưới được cử hành dưới sự ngưỡng mộ có, ganh tị có dành cho cậu và anh. Nhưng ai cũng thật lòng chút họ hạnh phúc. Ngoại trừ ả, và ả ta vẫn chưa thể tin được cậu lại chính là tổng chủ tịch của tập đoàn Đại Đế Vương.

Tối hôm đó, anh uống có hơi nhiều nên cậu phải đưa anh về căn ‘nhà’ riêng của hai người gần đó. Đặt anh nằm xuống giường, cậu định đi lấy đồ thay cho cả hai. Nhưng vừa đứng dậy liền bị kéo lại, anh đè lên cậu, cậu cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ làn môi của mình. Phải, anh hôn cậu. Anh nhẹ nhàng áp môi mình lên bờ môi mọng nước màu hoa anh đào của cậu. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, rồi sau đó là sâu dần, sâu dần, kéo dài một lúc, anh hơi thoát ra, rồi lại nhân lúc cậu mở miệng chuẩn bị nói gì đó, anh luồn chiếc lưỡi của mình vào mà náo loạn khoang miệng của cậu. Anh từ từ, từ từ mút lấy chiếc lưỡi rụt rè kia của cậu, đảo khắp khoang miệng, mút hết mật ngọt cùng không khí trong khoang miệng cậu, cho đến lúc cả hai hô hấp khó khăn, anh mới luyến tiếc mà rời khỏi bờ môi kia ra, liếm nhẹ bờ môi đó rồi mới rời đi.

- Hi… ha… Hidetoshi…, a… anh…

Gương mặt cậu đã đỏ ửng lên như quả táo. Bởi vì quá đột ngột lên cậu không phản ứng kịp, chắc là bản năng sát thủ của cậu chẳng hiệu nghiệm khi ở bên cạch anh đâu nhỉ?

- Nobita, cho anh được không?

- Đư… được… - Cậu nói lí nhí, nhưng cũng đủ cho anh có thể nghe thấy.

Tuy răng hiện giờ hai người đã là vợ chồng rồi, như anh vẫn hỏi cậu, anh sợ cậu chưa chuẩn bị tâm lí cho chuyện này. Đó là lí do anh luôn kiềm chế khi ở bên cạnh cậu, chỉ dám ôm, hôn nhẹ cậu thôi. Nhưng bây giờ đã nhận được sự đồng ý từ cậu, cộng thêm men say trong người nên cơn dục vọng của anh sớm đã khơi dậy. Anh áp cậu xuống ngấu nghiến hôn, anh hôn cậu thật sâu, môi lưỡi giao nhau triền miên, cậu dù có vẻ như khá rụt rè nhưng cũng đang đáp lại anh, điều đó thật khiến anh vui mừng mà kéo nụ hôn vào sâu hơn, môi lưỡi cứ thế mà quấn quýt lấy nhau như một màn khiêu vũ không hồi kết vậy.

Anh kéo dần nụ hôn xuống cằm, xuống cổ, rồi xuống tới xương quai xanh trắng nõn gợi tình kia, không ngần ngại để lại một dấu hôn ở đó như để đánh dấu người của anh vậy.

- Từ giờ, em chính thức thuộc về anh, Nobita.

Anh thì thầm vào tai cậu,dùng giọng trầm ấm phả vào khiến cậu không khỏi rùng mình, mặt ửng đỏ lên vì ngại ngùng.

- Em… ha… là của… ưm… anh.

Lời nói của cậu ngặt quãng do bàn tay to lớn kia không an phận luồn vào trong mấy lớp áo kia, bắt lấy điểm hồng trước ngực cậu mà xoa nắn, tay kia cũng không an phận mà bắt đầu cởi từng nút áo của cậu ra. Đưa lưỡi mút mát điểm hồng bên còn lại.

- Ư… Ưm, Hide... Hidetoshi, nà… này, khoa… khoan đã, Hide… Ưm...

Từng câu, từng chữ thoát ra từ miệng nhỏ kia đều như khiến anh phát điên lên mà cương cứng, thật sự chỉ muốn nhanh chóng được tiến vào sâu bên trong cậu ấy thôi. Nhưng mà.... Đây là lần đầu của hai người, anh không thể manh động khiến cậu đau được. Thập phần đều không muốn cậu đau một chút nào.

Cánh tay kia trườn vào trong quần của cậu, bắt lấy tiểu No đã dựng lên từ bao giờ mà xoa nắn nó.

- Ư... ưm... ah..., Hide... Hidetoshi, từ... từ từ đã, em... ah, em ra mất... ah...

Được anh hảo hảo chăm sóc, dòng tinh dịch của cậu không kìm được mà cứ thế trào ra. Đầu óc cậu giờ không thể nghĩ được gì thêm nữa, cũng chẳng biết được từ bao giờ mà anh đã thành công thoát y hoàn toàn cho cậu và anh nữa, giờ cậu chỉ thấy thật... thoải mái, nhưng mà...

-A, Hide… Hidetoshi, anh... đừ... đừng... a…

Ngón tay anh nhẹ nhàng tiến vào trong cậu, rất nhẹ nhàng, 1 ngón, 2 ngón, rồi 3 ngón, cứ từ từ mà luận động bên trong cậu, cậu khẽ rên rỉ theo từng nhịp ra vào của ngón tay anh, càng lúc càng khiến dục vọng trong 2 người cứ thế trỗi dậy, xâm chiếm lấy tâm trí họ.

- Bảo bối, anh vào nhé, nếu đau thì nói với anh, anh sẽ dừng lại, nhé?

Cậu khẽ gật đầu, đôi mắt ngấn lên tầng nước cùng khuôn mặt khả ái giờ đã đỏ ửng nằm dưới thân mình, khiến anh không thể nào kiềm được nữa mà đưa hạ bộ đã cương cứng đến đau từ bao giờ kia của mình đến trước miệng huyệt nhỏ đã được nới kia, rồi nhẹ nhàng, từ từ tiến vào. Anh cố gắng thật nhẹ nhàng, anh không muốn bảo bối của anh đau, thập phần không muốn.

- Ư... ưm... a...

Cuối cùng cũng vào hết. Anh khẽ nhìn bảo bối dưới thân, hôn nhẹ lên trán cậu khẽ hỏi:

- Không làm em đau chứ.

- Ư... ừm, kh... không sao, a... anh động đi, đừ... đừng kiềm chế...

Cậu biết anh từ đầu đến giờ đã kiềm chế rất nhiều, bởi... cái thứ cương cứng từ lâu kia của anh cứ chạm vào cậu, bảo sao cậu không biết cho được.

Nghe cậu nói vậy, mặt anh có chút đỏ nhưng cũng theo lời mà động. Ban đầu là những luận động nhẹ nhàng. Sau đó là nhanh dần, anh dần dần mất kiểm soát mà càng làm nhanh hơn, càng vào sâu hơn, lý trí của anh như đang lún sâu vào dục vọng, à không, lún sâu vào trong cậu mới đúng. Bên trong cậu, thật mềm, thật ấm, nó đang co rút, bao chặt lấy cự vật to lớn kia của anh.

- A... ưm… a... Hide... Hidetoshi, châ... chậm lại chút... A... em... em ra mất... ưm... a...

Anh áp môi mình xuống đôi môi đang rên rỉ như câu dẫn mình kia, hôn sâu, thật nồng nhiệt.

- Cùng ra nhé.

Lời vừa dứt, cậu không kiềm được mà bắn ra, anh cũng vậy, anh ra bên trong cậu, cậu có thể cảm nhận được dòng tinh dịch ấm nóng đó của anh đang từ từ tuôn ra bên trong cậu.

Anh hôn cậu, nụ hôn này thật nồng nhiệt.

- Anh yêu em, Nobita.

Nobita hôn nhẹ lên môi anh đáp trả, nở nụ cười nhẹ khiến người nào đó say đắm, tay dịu dàng áp lên má người kia, nói:

- Em cũng vậy. Em yêu anh, Hidetoshi.

Bị hành động của người kia làm cho dục vọng lần nữa dâng lên. Anh cũng cậu mây mưa vài hiệp nữa, cuối cùng do kiệt sức mà cậu ngất đi.

Bồng cậu vào trong phòng tắm tẩy rửa, đem ga giường thay mới rồi bế cậu lại giường, ôm cậu vào lòng và chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Sự Thay Đổi Ngoạn Mục sáng tác bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.