Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin đừng nghĩ lung tung

Phiên bản Dịch · 732 chữ

Người làm khó nói:

-Lâm tiểu thư, Lãnh tổng không có ở đây.

-Vậy thì gọi cho anh ta đi, tôi muốn gặp anh ta!

-Nhưng Lãnh tổng rất bận ạ.

Trong các tình huống thông thường, người làm không ai dám gọi làm phiền anh.

-Vậy cô nói, Lãnh tổng thế nào thì mới không bận hả?

Sắc mặt Lâm Hoàn Nhĩ rất khó chịu.

Người làm lắc đầu:

-Lãnh tổng mỗi ngày đều vô cùng bận rộn ạ.

Lâm Hoàn Nhĩ tức giận. Cô hít sâu vài hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, giống như đang suy nghĩ điều gì đó rồi cô chợt mỉm cười:

-Cô thấy Lãnh tổng đối với tôi thế nào?

Người làm nói:

-Lãnh tổng đối với Lâm tiểu thư cô rất tốt. Đặc biệt quan tâm cô, vì vậy dặn dò chúng tôi phải chăm sóc cô thật tốt, chúng tôi đều không dám lơ là.

-Nếu nói như vậy… nếu tôi xảy ra chuyện gì, cô nghĩ anh ta có về hay không?

Người làm vừa nghe vậy sắc mặt liền trắng bệch:

-Lâm tiểu thư, cô có ý gì vậy? Cô cảm thấy người không khỏe sao?

-Bây giờ rất khỏe nhưng nhanh thôi sẽ không khỏe nữa.

Lâm Hoàn Nhĩ xoay người, tóm lấy bình hoa trên bàn, đập “xoảng” một tiếng xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Cô nhặt một miếng vỡ từ dưới đất lên, kề sát cổ tay

-Cô nói xem, nếu tôi dùng sức cứa xuống thì có chảy máu đến chết không? Hay là các cô gọi cho Lãnh Hách Thành, bảo anh ta quay về gặp tôi?

Người làm hoảng sợ, vội vàng nói:

-Lâm tiểu thư, cô đừng như vậy! Cô như vậy sẽ khiến bản thân bị thương đó… Cô mau bỏ mảnh vỡ ấy xuống đi!

Những người làm khác cũng nghe thấy vội chạy tới, nhìn thấy Lâm Hoàn Nhĩ muốn tự sát thì đều vô cùng sợ hãi:

-Lâm tiểu thư, cô đừng kích động…

Lâm Hoàn Nhĩ bình tĩnh, cô đứng vững trên đó, tay cầm chặt mảnh vỡ.

Có thể do cô không để ý, trên tay cô đã có vài vết thủy tinh cứa, máu đỏ theo đỏ tuôn ra.

Cô lại kề sát mảnh sành vào cổ tay, lần này giọng nói càng nghiêm túc hơn:

-Hoặc là gọi cho Lãnh Hách Thành, bảo anh ta quay về. Hoặc là tôi sẽ cắt cổ tay! Dù sao ngày nào tôi cũng bị nhốt ở đây, sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Các người tự suy nghĩ đi!

Lâm Hoàn Nhĩ sắc mặt lạnh tanh, quay người ngồi xuống giường:

-Tôi cho các người 10 giây suy nghĩ. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn,…

-Đừng mà Lâm tiểu thư!

Đám người làm đồng loạt kêu lên

-Chúng tôi lập tức gọi điện thoại cho Lãnh tổng đây…

Người làm không dám chậm trễ hơn nữa, vội xoay người đi tìm điện thoại.

Mấy hôm nay, Lâm Hoàn Nhĩ bị nhốt ở đây. Lãnh tổng không hề cho cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đừng nói tới điện thoại… kể cả điện thoại bàn cũng đều bị tịch thu hết.

Bọn họ không biết vì sao Lãnh tổng lại làm vậy nhưng là sự dặn dò của ông chủ, họ cũng không dám chậm trễ.

Nếu Lâm Hoàn Nhĩ xảy ra chuyện, bọn họ ai cũng không thoát nổi tội.

Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của mọi người, ánh mắt Lâm Hoàn Nhĩ có chút xảo quyệt. Nhưng tay cô vẫn khăng khăng cầm chặt mảnh vỡ của bình hoa.

Những người còn lại đứng đó khuyên nhủ cô:

-Lâm tiểu thư, cô đừng suy nghĩ lung tung… Lãnh tổng ngài ấy sắp về rồi.

-Đúng vậy! Lâm tiểu thư, Lãnh tổng rất tốt với cô… bao nhiêu người phụ nữ cầu cũng không được, cô nên vui mới phải.

Một người làm khác tiếp lời:

-Đúng rồi, Lâm tiểu thư! Từ trước đến giờ Lãnh tổng chưa từng dẫn người phụ nữ khác về nhà, cô là người đầu tiên. Ngài còn dặn chúng tôi phải chăm sóc cô thật tốt, vì vậy cô đừng nghĩ lung tung…

-------

Dịch: Chi Chi

Proof- read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 27/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.