Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người phụ nữ ngu ngốc

Phiên bản Dịch · 770 chữ

Một đám người làm nháo nhào bảy miệng tám lời, Lâm Hoàn Nhĩ nghe thấy những lời này. Tuy ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng hoài nghi, hơn là ngạc nhiên.

Nếu những lời họ nói là thật, có nghĩa là từ trước tới nay anh chưa từng đưa người phụ nữ nào về nhà ư?

Nhưng rất nhanh, Lâm Hoàn Nhĩ liền loại suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Một người đàn ông như Lãnh Hách Thành, làm sao có thể không có phụ nữ được?

Bất luận anh ta có phụ nữ hay không, cũng không phải việc của cô, cô cũng không thích những đãi ngộ này của anh ta.

Tuy người đàn ông đó đã cứu cô, cô rất cảm kích, nhưng cũng không có nghĩa rằng cô sẽ chấp nhận đãi ngộ của anh ta. Coi cô như một tù nhân mà nhốt lại, không cho cô giao du với thế giới bên ngoài.

Hiện giờ bên ngoài đều đang bàn tán xôn xao, danh tiếng của cô đã bị phá hỏng rồi, còn nói cô bị cưỡng giết.

Lâm Hoàn Nhĩ là người khá bảo thủ, trong suy nghĩ cô còn rất truyền thống, vì vậy cô nhất quyết không cho phép có loại chuyện này. Cô phải ra mặt giải thích.

Cô không bị sao hết, cũng không bị cưỡng giết.

Nhìn bộ dạng kiên quyết của Lâm Hoàn Nhĩ, mọi người đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với đại tiểu thư “bảo bối” của Lãnh Hách Thành này.

Có thể có được sự quan tâm của Lãnh Hách Thành, bao nhiêu người phụ nữ cầu không được mà vị này thì hay rồi! Không những không để tâm mà còn tìm cách rời đi.

Nhưng đây cũng có thể là cách lạt mềm buộc chặt.

Vừa mới thông báo cho Lãnh Hách Thành. Không đến nửa tiếng sau, người làm đã nói:

-Lâm tiểu thư, Lãnh tổng về rồi ạ…

Tiếng người làm vừa cất tiếng xong, thì một giọng nói trầm thấp tiếp:

-Lâm Hoàn Nhĩ, em làm loạn gì vậy?

Anh vừa bước vào phòng, nhìn thấy mảnh vỡ dưới sàn, lại thấy mảnh vỡ trong tay Lâm Hoàn Nhĩ, sắc mặt anh đầy u ám:

-Lâm Hoàn Nhĩ, em bỏ vật ở trong tay xuống mau!

Giọng nói của anh tràn đầy tức giận như muốn xé nát tất cả. Lâm Hoàn Nhĩ thấy anh ta tức giận như vậy thì cũng có sợ sệt.

Nhưng cô biết giờ mình đã không còn đường lui.

Thấy Lãnh Hách Thành đã về, cô cũng không tiếp tục uy hiếp nữa. Cô cũng không ngu đến mức đi tự sát, dùng mảnh vỡ chỉ để dọa đám người làm, để họ tìm cách liên lạc với Lãnh Hách Thành mà thôi.

Giờ mục đích để hoàn thành rồi, cô liền vứt miếng mảnh sành đi.

Lúc này, cô mới phát hiện tay mình cũng bị thương rồi. Cảm xúc của cô vừa nãy có chút kích động mà vết thương cũng không sâu, chỉ là bị cứa vài vết nhưng cũng chảy không ít máu.

Thấy người phụ nữ vứt miếng sành đi, người đàn ông lập tức bước tới, nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt vừa giận vừa đau lòng:

-Em bị ngu à? Làm trò gì đây? Muốn làm tổn thương bản thân thế sao?

-Tôi muốn gặp anh… nhưng anh lại cứ trốn tôi, tôi chỉ có thể dùng cách này.

Lãnh Hách Thành nhốt cô ở đây đã mười mấy ngày, không cho cô giao du với thế giới bên ngoài, như tù nhân vậy.

Mà mười mấy ngày này, số lần cô gặp anh không quá năm lần.

Mỗi lần Lãnh Hách Thành về chỉ trêu đùa cô rồi rời đi, không hề bàn luận gì với cô. Cũng không nghe bất cứ thỉnh cầu nào của cô, thật sự coi cô như sủng vật vậy, không có việc gì thì về chơi đùa, chơi xong liền rời đi.

Lãnh Hách Thành không tiếp lời Lâm Hoàn Nhĩ, mà quay đầu quát người làm:

-Cả đám phế vật này, còn ngây ra đó làm gì? Mang hộp thuốc ra đây!

Người làm giật mình, vội vã lui ra, còn đóng cửa lại.

Lúc trong phòng chỉ còn lại hai người Lãnh Hách Thành và Lâm Hoàn Nhĩ, lửa giận của người đàn ông như bùng lên.

------

Dịch: Chi Chi

Proof- read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 27/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.