Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạt Giống Hoa Tuyết Liên

Tiểu thuyết gốc · 1840 chữ

Chương 10: Hạt Giống Hoa Tuyết Liên

Ánh sáng phía ngoài chiếu vào người thanh niên bạch y, như siêu thoát thế tục, từng cử chỉ nhẹ nhàn mây trôi, làm mọi việc như thường không gượng ép không giả tạo mà như những việc bình thường, tạo cảm giác dễ chịu cho người nhìn thấy.

Cùng với cái nhắc tay ấy một lực thần bí, như bao phủ tất cả viện tử tất cả sinh linh ở đây, tạo cảm giác áp bức kinh khủng.

Con bạch kỳ nhẹ nhàn được đặt lên bàn cờ, cũng là lúc cả năm người Phạm Thừa Thiên như được đưa đến một vùng không gian khác.

Từ trên nhìn xuống họ có thể thấy được cả tu tên giới à không còn hơn cả thế, giới tu tiên như càng nhỏ hơn, đang được đặt trên một bàn cờ lớn.

Một bàn tay to lớn từ hư không vương ra trên tay là một con hắc kỳ đặt nhẹ xuống, cả năm hiện tại không thể cử động, họ cảm giác cả cơ thể đã không thuộc về mình nữa, họ như những con cờ à không giờ họ còn chẳng bằng hai viên cờ nữa ấy chứ.

Lại một viên bạch kỳ được đánh ra từ cánh tay khổng lồ ấy, nhưng lần này lại không tạo cảm giác áp bách như nãy mà tạo cảm giác dễ chịu hơn, những khúc mắc khi tu luyện của họ đang được nới lỏng, họ cảm giác đang trở về và một lần nữa đã ở viện tử mọi thứ như chưa hề có việc gì xảy ra.

Lúc này Phàm Trường An có cảm giác đã đánh tới như mong muốn giờ lại có khách nên đành dừng lại: " à thật có lỗi, nãy giờ phân tâm không thể tiếp đãi mọi người chu đáo được"

" Không sao không sao, công tử có việc cứ làm là chúng ta làm phiền công tử" vừa nói Phạm Thừa Thiên vừa vội lắc tay.

Thấy vậy Phàm Trường An chỉ cười lắc đầu, không ngờ từ tiên giả cũng khách khí như vậy, à không chắc là nể ân tình của mình thôi, nghĩ vậy câu lên tiếng:

" Vậy mọi người ngồi đây ta xuống chuẩn bị trà cho các vị" nói rồi hắn đứng dạy đi vào phòng bếp châm trà.

Sau khi Phàm Trường An rời đi nơi đây chỉ còn lại năm người bọn họ và vài hung thú vây xung quanh mà thôi.

Phạm Thừa Thiên hướng phía chó mực hành lễ lên tiếng: " Thiên Cẩu gia ta đã hoàn thành xong mọi việc giờ có thể theo ngài học tập, mong Thiên Cẩu gia không chê vãn bối"

Cả bốn người Bạch Kiểm có chút kinh ngạc, dụ đã biết mọi việc nhưng khi thấy Phạm Thừa Thiên hành lễ như vậy cũng khiên họ kinh ngạc.

Đặc biệt là cậu nhóc Bạch Chiêu sau trận chiến cậu vô cùng sùng bái Phạm Thừa Thiên nên giờ gặp hắn như vậy có chút không thể tiếp nhận.

Chó mực ngẩn đầu: " Đã giải quyết xong rồi à, giờ ngươi nghĩ cách xin ở lại mọi ngày ta sẽ truyền dạy cho ngươi"

" Đa tạ Thiên Cẩu gia"

" Bốn tên này cũng được vã lại còn có thứ thú vị đem theo nữa không tồi, nhóc con làm tốt lắm" giọng nói uy nghiêm vang lên từ con cá chép đen.

Cả bốn người người Bạch Kiểm biết con cá chẹp đen này nên khi nghe nó nói chuyện không khơi run lên.

" Có thêm người làm việc cho chúng ta bên ngoài rồi" gà đen mở mắt và lên tiếng

" Đúng vậy Chủ Thượng đang cảm nhận cuộc sống phàm gian không cho chúng ta ra tay thì chỉ có thể để những nhóc này thực hiện thôi" cây hoè cũng theo gà đen lên tiếng.

Nghe hai cuộc nói chuyện Bạch Kiểm cũng hiểu hơn rồi vội lên tiếng: "vãn bối xin ra mắt các tiền bối"

" Ha ha không việc gì cứ làm cho Chủ Thượng ta vui là được các ngươi hiểu" cá chép lại lên tiếng giọng nói vẫn tỏ uy nghiêm nhưng lần này xen lẫn cảnh cáo, làm cả bốn cảm nhận sinh mệnh của mình có thể mất bất cứ lúc nào.

Họ vội lên tiếng: " vãn bối đã hiểu"

Phàm Trường An lúc này cũng từ trong đi ra, thấy mọi người có sắc mặt không tốt hắn nhìn bầu trời, ánh nắng hơi gắt a nghĩ vậy hắn đặt khay trà xuống bàn trong đình viện rồi lên tiếng:

" Mọi người ở đó làm gì vào đây uống chun trà đi"

câu nói vừa kết thúc thì tử thần cận kề cả bốn cũng biến mất, cả bốn nhìn Phàm Trường An ánh mắt sùng bái, quả như Phạm Thừa Thiên nói vị này là đại lão còn là chủ nhân của những hung thú này lời vừa nói liền khiến tất cả họ đều dừng áp chế cả bốn người họ.

Dưới sự đi đầu của Phạm Thừa Thiên tất cả đã vào viện tử và ngồi xuống, chun trà được đưa tới từng người, chỉ ngửi đa làm tâm tình họ tỉnh lặng mọi thứ bình yên lạ thường.

" Còn chờ gì cứ tự nhiên mà uống a, trà uống nguội không ngon" Phàm Trường An thấy mọi người không động tới chun trà thì lên tiếng

Tất cả nghe thì cùng cầm chun trà lên và uống, nước trà vào cố lên vị đặng nhẹ khi nuốt xuống lại để lại hậu vị ngọt, làm nhóc như Tang Chiêu cũng thích thú mà uống hệt chun trà.

Nhưng khi cả chín trà được uống hết thì tất cả cùng cảm nhận được đạo tâm mình ăn tỉnh những gông xiềng trối buộc được nới lỏng.

Bạch Kiểm kẹt lại ở bán độ nguyên anh kì đã lâu giờ có cảm giác mình được nới lỏng có thể bước vào hoá thần kỳ.

Bạch Tiên thì từ nguyên anh hậu kỳ bào bán độ nguyên anh. Nhưng vẫn không thể chữa trị cánh tay bị đen hoá của mình.

Tang trầm thì từ kết đan kì tầng 5 đột phá tới tầng tầng 8 bước vào hết đan hậu kỳ.

Tang chiêu nhỏ tuổi nhật nhưng nhờ vào tư chất thiên tài mà cũng đột phá từ kết đan tầng 2 đột phá tới tầng 7 chỉ thua Tang Trầm một tiểu cảnh.

Phạm Thừa Thiên cũng đột phá nguyên anh tầng 1 đột phá tới tầng 4 vào trung kỳ nhưng khí tức của hắn rất mạnh không thua hầu kỳ.

Thấy mọi người uống trà đều có vẻ mặt thoải mái như vậy Phàm Trường An rất hài lòng hắn cười rồi lên tiếng: " Thừa Thiên huynh mọi việc đã xử lý xong rồi à"

Nghe vậy Phạm Thừa Thiên liền đứng dậy chắp tay nói: " đa tạ công tử thù nhà đã trả giờ ta chẳng còn khúc mắc chỉ mong có thể ở lại báo ơn công tử"

Nghe vậy hắn có chút không kịp phòng bị, hả Báo ơn? Ở lại? Hả sau mình không biết nghĩ lại thì hình như có chuyện này, nhưng mà xuyên việt lâu vậy đều ở một mình giờ thêm một người hơi không quen a.

Nhận ra khó xử của Phàm Trường An nên Phạm Thừa Thiên lên tiếng: " không cần ở đây tại hạ ở dưới núi cũng được chỉ mong công tử cho phép ta ở gần có thể giúp đỡ cho công tử mà thôi"

Nghe đến vậy không cho ở thì thật khó xử a: " được vậy thì huynh cứ ở dưới núi mang củi cho ta đi".

Nghe vậy Phạm Thừa Thiên vô cùng vui vẻ, còn bốn người Bạch Kiểm thì ánh mắt hâm mộ.

" Vậy còn bốn vị đây"

Phạm Thừa Thiên: " công tử họ đã giúp ta, sau đó nhìn thấy chữ của công tử nên sùng bái muốn gắp mặt" nói đến đây hắn hơi dừng lại: " công tử đó trận đấu nên giấy tuyên mắt rồi, xin công tử trách tội"

" Ha ha không sau chỉ là tờ giấy tuyên mà thôi vả lại viết nó là để mong huynh thành công trờ về, giờ huynh đã về nó không cần nữa" Trường An giải thích.

Hazz thở một hơi hắn đã bình tĩnh nghĩ lại cũng đúng dựa theo mọi việc xảy ra thì tờ giấy tuyên ấy quả thật là giúp hắn trả thì bình an còn kết mình với Tính Tuyết Tông nữa nên lên tiếng:

" Còn một việc vị này vì giúp ta mà bị thương, nghĩ tới y thuật của công tử mông người ra tay trợ giúp"nói rồi liền cúi đầu

Nghe vậy Trường An liền đứng lên đi lại: " việc quan trọng vậy sao giờ huynh mới nói, người bị thương quan trọng cho ta xem"

Xem cánh tay bị thương của Bạch Tiên hắn mới thở phào không nghiêm trọng nhiều hắn nghĩ, từ sách y của hệ thống thì đay chỉ là độc dược không nghiêm trọng đẩy ra là được.

Nghĩ xong hắn đứng dậy đi vào thư phong rồi cầm hộp thuốc trở ra

" Không nghiêm trọng lắm đẩy chất độc ra là được" bố rồi lấy kim châm trong hộp ra chích vào đầu ngón tay của Bạch Tiên rói đẩy máu độc ra, máu độc màu đen được đẩy ra chanh tay cũng dần khôi phục khởi sắc hơn.

Nhìn vậy tất cả hít vào ngụm khí lạnh, quả nhiên là đại lão loại khí đen này họ đã làm mọi cách cũng chẳng được, dù đột phá Bạch Tiên cũng không thể chữa trị cánh tay mình.

Mọi người nhìn Trường An ánh mắt tôn sùng khó cưỡng, Trường An chữa trị xông thì mĩn nụ cười nhẹ dưới ánh nắng chiếu nhẹ lên.

Hắn cười: " vậy là ổn thoả rồi"

Bạch Tiên nhìn cánh tay mình rồi chắp tay hướng Trường An nói: " Đa tạ công tử"

" Không có gì việc nhỏ"

Bạch Kiểm cũng lên tiếng: " đa tạ công tử, ta không gì cảm tạ chỉ có một hạt giống này mong công tử nhận" nói rồi lấy ra hạt hoa tuyết liên đưa cho Trường An.

" Không cần không cần"

" Công tử xin nhận lấy, công tử đã chữa trị lại còn mời chúng ta dùng trà nữa"

Thấy vậy cuối cùng Phàm Trường An cũng đành nhận lấy, hắn cằm trên tay rồi nhìn, nghiên cứu một chút từ quyển sách văn hoá chúng hệ thống đưa mà hắn cuối cùng biết được đây là hạt giống gì. Đây lẻ nào là hạt giống của

Hoa Tuyết Liên.

Bạn đang đọc Sủng Vật Ta Nuôi Toàn Là Thượng Cổ Hung Thú sáng tác bởi yy58677879
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy58677879
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.