Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Bàn Cờ

Tiểu thuyết gốc · 1861 chữ

Chương 9: Một Bàn Cờ

Ánh sáng mặt trời chiếu qua những đám mây đen, chiếu xuống cả quảng trường rộng lớn của Tính Tuyết Tông.

Ánh sáng vàng nhạt nhẹ chiếu xuống, phủ lên hai cánh hoa một là hắc tuyết liên và một cánh hoa tuyết liên.

Phủ nhẹ lên những gương mặt của những để tử Tính Tuyết Tông vẫn còn mang theo vẻ hoang mang kinh ngạc với cảnh tượng vừa xảy ra.

Không chỉ bên trong quảng trường Tính Tuyết Tông đang cảm nhận được sự chấn động cùng kinh ngạc ấy, mà bên vòng ngoài những tu tiên giả vẫn đang quan chiến cũng cảm nhận được sự chấn động từ tâm can của họ.

Nhiều tu tiên giả đã nghĩ việc quan chiến mà ngay lặp tức trở về báo tin cho tông môn của mình với những chấn động cùng hắc khí ấy.

Dù sao Tính Tuyết Tông cũng là một trong những tông môn lớn ở Bác Chí Thành này, một cuộc chiến này lại là một trận nội chiến sẽ rất ảnh hưởng tới vị thế của nhiều tông môn ở đây.

Ở phía ngoài đã cảm nhận như vậy thì những đệ tử ở tâm trận chiến còn thế nào họ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Giữ không trứng ánh sáng vàng vần chiếu lên hai cánh hoa, chúng bắt đầu xoay chuyển nhẹ, giữ không trung xuất hiện vòng xoáy phá giữa trắng và đen.

Vòng xoáy ấy xoay chuyển giữ không trung và bắt đầu cộng hưởng với chiếc vòng cổ của Bạch Tiên và chiếc toả của Bạch Kiểm, khiến chúng phát sáng và bây về phía ấy.

Cả bốn cùng cộng hưởng xoay vòng cùng ánh sáng nhạt từ từ màu đen dần phải nhạt và mất đi chỉ còn lại ánh sáng trắng, từ vòng xoáy một đoá hoa Bạch Tuyết Liên nở rộ giữa không trứng quản trường.

Đoá hoa Tuyết Liên chiếu ánh sáng trắng xuống phía dưới, mỗi một cánh hoa rụng ra từ đoá hoa lan tỏa những hạt như bông tuyết trắng nhẹ nhàn làm những vết thương trên người đệ tử nhanh chóng được chữa lành.

Khi cánh hoa tuyết liên cuối cùng rơi xuống thì cũng là lục cá đệ tử lậy lại bình tỉnh, họ lúc này mới nhìn thấy nơi đoá tuyết liên giờ chỉ còn một hạt giống trắng. Nhẹ nhàn hướng phía Phạm Thừa Thiên.

Lúc này mọi người cũng nhìn theo hướng hạt giống đang lơ lửng trước mặt Phạm Thừa Thiên, Bạch Kiểm được ba người Tang Trầm dịu lại hướng phía Phạm Thừa Thiên lên tiếng: " Đa ta công tử giúp đỡ ơn này ta đời đời kiếp kiếp không quên"

Nói rồi chắp tay hướng phía Phạm Thừa Thiên cúi đầu

Thấy vậy hắn vội đỡ Bạch Kiểm lên tiếng: " Tiền bối không cần khách khí như thế, ta cũng chỉ vì trả thù mà thôi" nói rồi hắn thở nhẹ

Nghe vậy sắc mặt Bạch Kiểm trờ nên thê lương không biết nên thế nào

" Chuyện của Phạm gia ta đã nghe công tử, đây là lỗi của ta quản giáo không nghiêm"

Nói tới đây lại không biết nên nói gì tiếp, chuyện Hạ Chí diệt cả tộc người ta, giờ còn được người ta cứu lại chỉ có thể cảm ơn và xin lỗi hắn thở dài: "hazzzzz"

" Công tử có gì thì cứ nói ta có thể làm liền sẽ làm" giờ Bạch Kiểm cũng chỉ có thể nố vậy.

" Không cần" nói rồi hắn im lặng rồi nhìn xung quanh mới lên tiếng: " chỗ này không nên nói chuyện chúng ta nên tìm một chỗ thích hợp hơn"

Nghe vậy lúc này mới ý thức được hắn vội ra lệnh: " việc ở nơi này đã xong các đệ tử trở về từ luyện ngày hôm sau tu hợp lại ở đây chờ ta thông báo"

Nghe lệnh các đệ tử liền hiểu mà nhanh nhẹn rời đi, toàn trường giờ chỉ còn bốn người Bạch Kiểm và Phạm Thừa Thiên, lúc này mới nhìn lại hạt giống đang ở trước mặt.

Nhín hạt giống bày Bạch Kiểm nói: " hạt giống này bây đến người công tử thì chắc đã chọn công tử, mong công tử không chê mà nhận lấy"

" Không được không được, đây là chí bảo của tông môn vãn bối không dám nhận"

Thấy hắn nói vậy Bạch Kiểm cố gắng nói: " công tử hãy nhận lấy, tông ta cũng chẳng còn bào vật gì, một hạt giống này còn không thể bù bắp cho công tử"

Tang Trầm cũng cố thuyết phục: " sư phụ ta nói đúng huynh nhần đi, ta còn cảm tạ huynh đã cứu đệ để ta" gương mặt có phần e thẹn.

Phạm Thừa Thiên: " không được ta thật không thể nhận vả lại ..." Hắn đột nhiên dừng lại nghĩ đến gì đó, hắn nhẹ cười rồi lên tiếng: " tiền bối cứ giữ lấy ta thật không thể nhận, người cứu tông môn này thật không phải ta có nhận cũng nên là người đó nhận"

Nghe vậy cả bốn nghĩ hoặc nhìn nhau, hắn lại lên tiếng: " việc này ở đây nói không tiện"

Thấy vậy Bạch Kiểm cũng không ép buộc nữa thứ lại hạt giống rồi dẫn Phạm Thừa Thiên vào phòng tiếp khách.

Tất cả ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, Tang Trầm phá trà cho ba người Bạch Kiểm, Bạch Tiên và Phạm Thừa Thiên.

Sau khi thưởng trà cuối cùng Phạm Thừa Thiên cũng bắt đầu câu chuyện, mọi người nghe càng nghe mồ hôi càng chảy nhiều mưa ánh mắt kính ngạc khó tin.

Thuốc không chỉ chữa thương trí mạng mà còn giúp đột phá

Một bài quyền phà cảnh mà còn chưa tập cả bài mà chỉ vài nhịp đầu

Một bữa cơm giúp đột phá đại cảnh

Rồi còn trà ngộ đạo

Hung thú là sủng vật

Cuối cùng giấy tuyên kia không phải là bào vật mà chỉ là tiện tay vẻ

Nghe xong toàn trường im lặng, qua một lúc, Tang Chiêu tuổi nhỏ thiếu kiên nhẫn nên mở miệng đầu tiền

" Chuyện này có phải là thật không, huynh không lừa bọn ta chứ"

Nghe vậy Phạm Thừa Thiên cũng lắc đầu vì nếu hắn nghe cũng chẳng tin, hắn gật đầu kiên định:

" Hoàn toàn là thật"

Nghe vậy không gian lại rơi vào im lặng, Bạch Kiểm lên tiếng: " vậy ý Thừa Thiên công tử là hạt giống này là vì tờ giấy tuyên đó ư"

" Đúng vậy"

" Vậy không biết Thừa Thiên công tử có thể mang ta tới đó không" nói rồi Bạch Kiểm lại lên tiếng:

" Ta có thể mang theo Bạch Tiên được không tay của hắn"

Bạch Tiên vội lên tiếng: " không cần không nên phiền tới đại lão, đại lão đã giúp tông ta tiêu diệt phản đồ giờ lại mong đại lão chữa trị cho ta ..." Hắn nói tới cũng lặng lại.

Không ngờ Phạm Thừa Thiên lại nói: " không sao ta mang tất cả mọi người đi có lẽ công tử có ý như vậy vì giấy tuyên ghi ' Mã Đáo Thành Công' xuất hiện là một đàn ngựa mang lại thành công nên ta nghĩ sẽ mang tất cả mọi người theo"

Hắn nói vậy mọi người nhìn nhau một hồi, rồi Bạch Kiểm lên tiếng:" vậy thì xin đa tạ công tử".

Năm người đứng dậy rời đi, bay theo Phạm Thừa Thiên không bao lâu họ thấy một ngọn núi cao, khi biết địa điểm cả boong lặng người ở đây quá gần cấm khu thật có người ở a, rồi khi hạ xuống họ thấy một viện tử nhỏ nhìn không có gì đặc biệt.

Trước khi gõ cửa Phạm Thừa Thiên lên tiếng: " như vãn bối đã nói công tử muốn trải nghiệm cuộc sống phàm nhân nên mọi người phối hợp nếu không tả không giúp được đâu" nghe vậy cả bốn gật đầu, thấy vậy hắn mới tiếng lên gõ cửa.

Bên trong im lặng một lúc mới có tiếng nói: " cửa không khóa vào đi"

Mọi người cùng nhau tiến vào viện tử, vừa bước vào Bạch Kiểm liền giật nảy mình, hắn nhìn con kiến dưới chân mà run rẩy, đây sẽ không phải là Hoả Kiến trong truyền thuyết chứ.

Cả bốn theo sau Phạm Thừa Thiên, vào nhìn xung quanh tuy không cảm nhận được linh lực nhưng có một cảm giác khó nói sợ hãi trong xương tủy.

Họ nhìn con cá chép đen trong hồ rồi nhìn con chó mực đang nằm, con gà đen dưới góc cây và cây hoa to trong sân, cả bôn cùng âm thầm truyền ân: " xin ra mắt các vị tiền bối".

Họ thấy tất cả sinh linh như nhìn họ làm lính hồn họ run rẩy, cho tới khi họ nghe được

" Là Thừa Thiên công tử sao hoan nghênh hoan nghênh"

Câu nói vừa kết thúc họ liền cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này đi từ phía sau Phạm Thừa Thiên cũng nhìn được người trước mắt.

Một thân bạch y phong nhã phong trần tay cầm quạt nhẹ vảy tay kia đang cầm một con cờ, như là siêu thoát thế tục vậy khiến cả bốn hít thở không thông.

" Công tử ta về rồi"

" Ha ha bình an trở về là tốt" hắn nói rồi cuối cùng cũng nhìn về phía những người phía sau: " họ là"

Phạm Thừa Thiên nói: " họ là những người đã giúp ta, này ta đã xong việc nên trở về mang theo họ về ra mắt công từ a"

Nghe vậy hắn nhìn về phía bốn người hài lão giả, một nữ tử cùng một tiều hài, nhìn đều thấy là người yếu, hazz quả nhiên Thừa Thiên huynh là người tốt a đi trả thù còn giúp người yếu thế nữa:

" Ha ha không cần khách khí tại hạ gọi Phạm Trường An"

Lão giả đi đầu " lão hữu gọi Bạch Kiểm ra mắt công tử, còn đay là đệ tử ta Tang Trầm"

Người tên Tang Trầm lên tiếng: " xin ra mắt công tử"

Rồi người thứ hai lên tiếng: " lão hữu gọi Bạch Tiên, còn nhóc này là Tăng Chiêu đệ tử ta"

Nhóc con hơi sợ sệt: " ra...mă..ắt công tử' giọng nói hơi lắp bắp"

" Không gì không gì, ngồi đi"

Ngồi xuống Phạm Thừa Thiên: " công tử không biết đang làm gì"

Hắn cười cầm lấy một bạch kỳ: "Ha Ha, Ta sao ta chỉ đang hạ một bàn cờ mà thôi"

Đôi lời chia sẽ

Mấy nay đi chơi với bằng hữu nên hơi mệt không đăng mong mọi người thông cảm.

Mình sẽ cố gắng mai ra 2 hoặc 3 chương.

Mong mọi người ủng hộ.

Bạn đang đọc Sủng Vật Ta Nuôi Toàn Là Thượng Cổ Hung Thú sáng tác bởi yy58677879
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy58677879
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.