Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đá Hồ Ly

Tiểu thuyết gốc · 1900 chữ

Chương 14: Đá Hồ Ly

Bắc Dã, rừng Hùng Đồ.

Cách rừng Tử Lâm không xa là một ngọn núi một khu rừng khác là rừng Hùng Đồ, nơi đây tập trung rất nhiều yêu, đứng đầu là Hùng yêu vương cảnh giới đã lên tới bán độ nguyên anh.

Yêu không dám sống ở rừng Tử Lâm vì Tử Thụ, nhưng nguyên khí tụ tập ở đây quả thật quá quan trọng cho yêu, nên yêu không thể sống ở đây đều tập chung ở những nơi gần đó nhất.

Yêu khác với nhân loại, nhân loại sử dụng nguyên khí trong cơ thể để tu luyện và có thể sử dụng ngoại lực như đan dược.

Nhưng yêu thì khác chúng sử dụng thêm nội đan của chính chúng cùng nguyên khí và nhiều ngoại lực cùng với huyết thống khác nhau nên chúng mạnh hơn nhân tộc cùng cấp.

Trên núi rừng Hùng Đồ, trong một hang động vô số yêu đang tự tập và một yêu có dạng hình người đầu gấu thân lông đen với bộ đã hổ, nó chính là yêu vương của rừng Hùng Đồ, Hùng Bá.

" Các ngươi chưa tìm ra nữa ư" giọng nói của hắn chắn động cả hang này cả khu rừng.

Tất cả các yêu khác nghe vậy đều run rẩy một yêu thú hình rắn lên tiếng:

" Đại vương bọn ta thật đã cố gắng, nhưng mà hình như nó hướng về phía rừng Tử Lâm"

" Cái gì" giọng nói theo vẻ không vui, mày nó nhíu chặt, hắn đập tay xuống vương toạ bằng đá của mình quát:

" Có cái gì đừng tưởng lấy cái cớ đó để thoát tội" hắn quát sau đó chỉ thẳng về phía rắn yêu.

" Đại nhân tha mạng, tha mạng , KHÔNG...." Rắn yêu hét lớn rồi hoá thành bột trắng.

" Còn ai có lý do gì nữa không"

Tất cả im lặng run rẩy không lên tiếng.

" Một lũ rác rưởi, ta nuôi các ngươi làm gì, có một tam vĩ yêu hồ cũng không bắt được" nói rồi hắn quát lớn linh lực và động trải khắp khu rừng .

Lúc này một con quạ đen bay vào rồi hoá hình nó vội chắp tay hướng Hùng Bá lên tiếng.

" Đại vương, ta có tin tức của tam vĩ yêu hồ, nó đang chạy không hướng rừng Tử Lâm mà là đỉnh Quang Minh"

Nghe vậy cuối cùng hắn cũng cười:

" Ha ha cuối cùng cũng nghe được tin tốt, bạn thưởng cho ngươi" nó ném một góc nhỏ linh chi cho quạ đen.

" Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân" quạ đen vội dập đầu.

" Nghe chưa, cón không mau mang nó về cho ta, nếu ai mang được nó về đây ta bạn thưởng một góc linh chi"

Nghe vậy cả đám yêu phấn khích hú hét đồng loạt hướng ra đỉnh Quang Minh mà đi.

Cách đó một khoản khá xa một tiểu hồ ly trắng với ba chiếc đuôi ve vẩy đang cố gắng chạy hướng phía trước, lông trắng như tuyết lúc này lại nhiễm vài đóm nâu đen, miệng ngậm một viên đá.

Được một lúc thì tiểu hồ ly dừng lại thả viên đá xuống thở không ra hơi: " hazzz mệt quá, tới đây không biết được chưa"

Nói rồi lại nhìn xung quanh cách đó là một khoản rừng rậm rạp cây cối um tùm nhưng lại tạo thêm cảm giác âm u, khiến cơ thể tiểu hồ ly run lên từ sâu bên trong bản năng đang thúc đẩy phải chạy thoát khỏi đây.

" Đó chắc là rừng Tử Lâm rồi, vậy bên kia là đỉnh Quang Minh" nói xong thì tiểu hồ ly nhìn xuống viên đá.

Nhìn viên đá rồi quay lại nhìn ngọn núi phía trước

"Hazz không biết trên núi đó có gì sao đá tổ lại thúc đẩy mình đến đó nhỉ"

Tiểu hồ ly nghĩ ngơi rồi, lại ngậm viên đá tiếp tục lên đường.

Cách cánh rừng không xa hai thiếu niên, một người trường bào lam phong trần, người còn lại với trường bào trắng trên tay còn cầm một chiếc quạt tùy ý vẩy nhẹ khí độ phông trần.

" Công tử giờ ta xuống núi ư" Phạm Thừa Thiên lên tiếng hỏi.

" Đúng vậy, lâu rồi không ra ngoài" nòi rồi dừng lại nhìn phía xa một đám mây đen đang hướng tới.

"Hazzz quả nhiên lâu không ra ngoài bên ngoài lại triển mưa à, đúng là không tốt ta đi nhanh thôi" Phàm Trường An nhìn xa thấy mây đen thì vội vàn xuống núi, để tới thôn trước trời mưa.

Phạm Thừa Thiên nghe xong không khỏi nhíu mày ' công tử nói vậy chắc có dụng ý, đám yêu khí kia chắc chắn không bình thường'

Hắn đang suy nghĩ một lát, lúc đuổi theo Trường An đột nhiên dừng lại nhìn một hướng khu rừng lên đang vang tiếng lào xào.

Phàm Trường An đang muốn đi nhanh thì nghe tiếng lào xào trong rừng vội dừng lại.

Hắn nhín hướng đó một chút, từ trong đó một bóng trắng đột nhiên phóng tới, hắn dù sao cũng tập qua võ thuật của hệ thống hắn nhanh tay lẹ mắt chụp lại đưa tới trước mặt.

"Ha vậy mà lại là một tiểu hồ ly" hắn cười nhìn dù sao cũng là lần đầu thấy

Tiểu hồ ly nhìn người trước mắt cơ thể run rẩy, nó cố sức vận dụng linh lực mọi thủ đoạn nhưng gần như là không thể

' đây rốt cuộc là sao ' nó không hiểu nhìn người trước mặt mà sợ hãi, nó cảm nhận tới đuôi mình cũng bị thu lại

Hiện nó không khác gì hồ ly thường cả ' thật là đáng sợ quá hu hu ' nó đang sợ thì người đó lên tiếng

" Ai da còn ngậm một viên đá đừng nói đây là Đá Hồ Ly nha" hắn không khỏi thốt lên

Nghe thấy vậy Phạm Thừa Thiên không khỏi mơ hồ lên tiếng: " công tử Đá Hồ Ly là gì"

" Cậu không biết" thấy Thừa Thiên lấc đầu hắn mới giải thích: " Đá Hồ Ly là một vật quý giá, ta nghe nói Cửu Vĩ Yêu Hồ phá cốt thành người thoát thai thành tiên sẽ tự luyện ra một viên đá ký gửi lính hồn a"

Nghe xong hắn không khỏi hít ngụm khí lạnh đây là đá gì a Cửu Vĩ Yêu Hồ nghe nói là yêu thú thượng cổ chỉ thua những Hung Thú Thượng Cổ.

Vì nghe nói Hùng Thú thường do thiên địa hoặc tự chúng sinh ra cùng thiên địa trong khoản không gian hư vô, rồi dần được gọi là hung thú.

Còn Yêu Thú Thượng Cổ thì đó một số loại yêu tu luyện đại thành sau đó tàn sát khắp nơi mới thành yêu thú.

Vậy mà đây là viên đá do yêu thú thượng cổ tạo thành vậy là chí bảo gì đây còn thoát thai thành tiên nữa.

Tiểu hồ ly nghe mà ngu hồ ly luôn viên đá mà mẹ nó cất giữ lại có lai lịch lớn như vậy.

Không đợi cả hai lấy lại tinh thần thì lại nghe.

" Hình như không phải viên này theo ta thấy chưa thể thành Đá Hồ Ly có lẽ là đá do yêu hồ luyện thành mà thôi" hắn nhìn viên đá này khác với viên mà sách hệ thống cho hắn xem sách đó là ' Bí Tịch Toàn Thư '

Bên trong sách chứa nhiều truyền thuyết lịch sử bí sử, hắn từng nghĩ sách đó như những truyện tầm phào ' Tây Du Ký ' hay 'Phong Thần' mà thôi không ngờ giờ cũng có ích tác dụng.

" Thôi không nghĩ nữa, hồ ly mà đi chung với đá quả là hoà hợp, thôi đi đi đừng chạy lung tung như vậy nguy hiểm lắm" hắn nói rồi thả tiểu hồ ly ra.

"Chúng ta cũng đi thôi" hắn hướng Phạm Thừa Thiên lên tiếng rối tiếp tục hướng chân núi mà đi

Cả hai tiếp tục đi, Trường An không biết vì lời hắn nói hoà hợp mà đã có biến chuyển.

Viên đá bắt đầu phát sáng bám lên người tiểu hồ ly cũng khiến tu vì nó tăng nhanh đuôi cũng nhanh chóng mộc ra chỉ chốc lát nó đã có bốn chiếc đuôi từ kết đan đột phá đến nguyên anh trung kỳ.

" Đây là sao.." mặt nó đầy dấu chắm hỏi nhìn theo hướng hài người vừa đi " lẽ nào là Đại LÝ mà mẹ tưng nói giúp mình"

Không đợi nó nghĩ xong mây đen cáng tiến nhanh đến hơn.

" Không có thời gian nghĩ nhiều mình chạy trốn trước đã sau này có cơ hội mình sẽ trả ơn sau" nó cuối đầu hướng chân núi rồi chạy thẳng lên đỉnh núi

Dưới chân núi là một thôn xòm nhỏ nhưng vô cùng rộn ràng, nơi đây toàn là phàm nhân nên họ sinh sống vô cùng sôi động

Đây cũng là lý do lâu lâu Trường An lại xuống núi, nó luôn tạo cảm giác thoải mái cho hắn, phàm nhân không cần tử tiên nơi đây lại thôn sơ cũng không có cảnh thường hào ác bá.

Trong thôn tai mọt toà lâu tùy không cao sang, nhưng sạch sẽ thoải mái có hai thiếu nữ đang ngồi.

" Công ... Tiểu thư" thấy người nọ nhân mày tiểu Thì vội sửa miệng lên tiếng: " Tiểu thư hay chúng ta về đi"

" Về gì mà về" Triệu Thị Vũ lên tiếng

" Ta còn chưa thấy Lục Linh Thạch, ngươi không biết nó có công dụng giúp cha ta sao" nàng không vui nói.

Hai người nàng đã đến Bắc Chí Thành để tìm Phạm Gia, nhưng nơi đó chỉ còn lại đóng hoàn tàn.

Nàng không hiểu nên đã hỏi khắp nơi mới biết hoạ diệt môn của Phạm Gia, sau đó nàng liền tới nghe ngóng khó khăn lắm mới biết hậu duệ cuối cùng Phạm Gia ở đâu đó nơi đây.

Nàng sau cam tâm trở về mà không làm được gì tời viên đá còn không thấy nữa nên mới quyết định tới đây nghe ngóng.

" Nhưng mà tiểu thư bây giờ chúng ta cũng đâu biết người đó ở đâu tới tên mắt ra sao còn chẳng biết" tiểu Thư ra sức thuyết phục mỏng công chúa nhà mình đổi ý.

Triệu Thị Vũ Không vui không thèm để ý đến tiểu Thì kế bên nàng nhìn xuống phía dòng người phía dưới.

Đột nhiên nàng chú ý tới hai người mọt người khí xuất phong trần, người còn lại thì càn khó tin hơn mang cảm giác siêu thoát thế tục khiến nàng cảm giác với không tới

Cả hai đều mang đến cảm giác mà nàng không thể lí giải, nhưng nàng làm thế nào cũng thấy họ khác phàm nhân điểm nào, chỉ có một lúc nàng cảm giác người áo lam đang nhìn mình

" Rốt cuộc cả hai người họ là ai"

Bạn đang đọc Sủng Vật Ta Nuôi Toàn Là Thượng Cổ Hung Thú sáng tác bởi yy58677879
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy58677879
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.