Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viện Tử Nhỏ, Hung Thú To (1)

Tiểu thuyết gốc · 1882 chữ

Chương 3: Viện Tử Nhỏ, Hung Thú To(1)

Màn đêm buông xuống viện tử dưới ánh trăng mờ ảo trong không gian tĩnh lặng gió thổi nhẹ làm rung những cành lá cây hòe, dưới gốc cây gà mái lên tiếng:

“Chủ Thượng dường như đã bắt đầu ván cờ của mình rồi nhỉ”

cây hòe rung nhẹ âm thanh già nua vang lên: “suy đoán ý đồ của Chủ Thượng là không nên Phượng Mẫu ngươi là ngưới nói câu đó mà giờ lại muốn đoán ý đồ của Chủ Thượng sao”.

“Thụ Lão ta không có ý muốn đoán ý định Chủ Thượng nhưng chúng ta cũng nên biết việc chủ Thượng sẽ làm để dùng sinh mạng này hoàn thành việc đó không phải sao” Phượng Mẫu lên tiếng giải thích.

Trong hồ nước cá chép đen lên tiếng: “Không sao đâu Thụ Lão, Phượng Mẫu chắc chắn không phải có ý đó, ta đồng tình với Phượng Mẫu mặc dù không nên đoán ý định của Chủ Thượng nhưng tìm hiểu để hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải ý tưởng tồi”.

“Đúng đấy, lời của Phượng Mẫu và Tử Long nghe hợp lí đó, Thụ Lão ngài không cần làm quá lên đoán ý Chủ thượng là việc không nên dù có muốn chúng ta cũng chẳng thể đâu tìm hiểu ý định Chủ Thượng giúp người hoàn thành cũng là việc mà chúng ta những sủng vật được Chủ thượng cưu mang nên làm” Thiên Cẩu lên tiếng trong giọng nói mang theo vẻ thổn thức kính trọng lẫn bùi ngùi một giọng nói mà sẽ khiến người ta khinh ngạc khi phát ra từ Thiên Cẩu Thực Tam Đạo con hung thú có thể nuốt chửng tam đạo Thiên Địa Hải chỉ với việc há miệng hút vào.

“Hzzz nhưng muốn biết ý định của Chủ Thượng là việc không tưởng” Hòe Thụ lên tiếng với giọng nói già nua của mình.

“Có thể bắt đầu từ mảnh lục thạch và tên nhóc ấy, dù yếu nhưng nó có huyết mạch khá tốt đánh thức được sẽ có kẻ bên ngoài hỗ trợ chúng ta làm việc” con rùa lớn dưới đáy hồ lên tiếng.

“Có thể, Chủ Thượng cũng đã trị thương cho hắn chắc chắn có dụng ý chúng ta cứ theo đó mà làm” Thiên Cẩu lên tiếng bổ sung.

Cá chép đen: “Ta không có ý kiến”.

Gà mái: “Ta đồng ý”.

Cây hòe: “cứ vậy mà làm, việc này giao cho ngươi Thiên Cẩu”.

???

Tại sao là ta, chó mực nhìn lại những kẻ vừa lên tiếng nhịn không được phản bác: “Ta không phục việc gì ta phải làm chứ chỉ là một thằng nhóc cùng vài con kiến thôi mà”.

“Ha ha không phải ngươi còn có thể là ai, để cho những con kiến ấy phát hiện hành tung để dụ chúng rồi tiện tiêu diệt tất cả không phải ý của ngươi à” Cá chép đen lên tiếng.

Với thực lực của nó dù bị vạn đạo phong bế của Chủ Thượng áp trên người thêm áp chế của viện tử và không gian này thì thiên Cẩu cũng dễ dàng dùng một chiếc móng của nó diệt sách ba kẻ đó thậm chí kẻ nằm trong bóng tối kia cũng không thoát. Một tông môn nhỏ như hạt cát thêm một tên trưởng lão sau có thể phát giác được Thiên Cẩu ra tay chứ chỉ có thể là nó cố tình. Nều là trước đây thì tông môn đó thậm chí cả Bắc Dã này cũng sẽ chôn cùng với một hơi thở của nó thôi. Dù sao danh xưng hung thú cũng không phải để trưng.

Lúc này một bầy kiến tiến tới, dẫn đầu là một con kiến với chiếc đầu to bất thường và hai càng đỏ lửa lên tiếng: “Hai vị tiền bối có thể bỏ từ kiến trong hai câu trên được không ”.

Cũng là một sinh linh của viện tử con kiến này cũng chẳng phải thứ bình thường, nó cũng là một hung thú kinh thiên, một con không đáng uy hiếp một giới nhưng một bầy thì vạn giới cũng chẳng đủ cho bọn nó, nhưng nó cũng không dám quá lên mặt trong viện tử này những thực thể đang ở đây thì cho dù có nhiều hơn gắp mười lần bầy kiến ở đây cũng chẳng làm được bất kì ai, nó chỉ có thể kêu những thực thể ở đây hai tiếng tiền bối.

Nghe vậy cả hai nhìn nhau im lặng rồi cá chép lên tiếng: “Được rồi vậy thì bọn chúng tới kiến cũng chẳng bằng”.

“Quay lại việc chính đi Thiên Cẩu người là ngươi cứu kẻ địch cũng là ngươi dẫn bọn chúng tới thì ngươi giải quyết đi” hòe thụ lại lên tiếng kéo lại câu chuyện.

“Đúng vậy, với lại chẳng phải đúng ý của ngươi sau ngươi giải quyết đi” gà mái lên tiếng.

Bị nói trúng tim đen giờ lại thêm lí lẻ của Phượng Mẫu nên không đồng ý cũng phải đồng ý.

“Được rồi, được rồi ta đồng ý là được chứ gì”.

Việc này cuối cùng cũng được giải quyết viện tử trở lại sự im lặng vốn có của mình trong màn đêm đen. Những sinh linh trong viện cũng trở lại việc của mình cá chép đen bơi trở lại trong hồ, cụ rùa cũng im lặng dưới đáy hồ, gà mái nhấm mắt dưỡng thần, cây hòe lặng im đung đưa trong gió, bầy kiến tiếp tục trở về tổ. Mọi thừ yên ổn đón chào ánh sáng bình minh.

Ánh sáng bình minh chiếu vào căn phòng, Phàm Trường An mở mắt vươn vai từ khi xuyên qua thế giới này mỗi ngày đều cố sức hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, hắn dưỡng thành thói quen dậy sớm này của mình. Hắn ra khỏi phòng vào phòng bếp rửa mặt, làm bữa sáng, bữa sáng hắn ăn rất đạm bạc một chén cháo, một trứng vịt muối, một chén cải chua.

Sau khi nấu bữa sáng hắn bước ra sân vườn tập bài thể dục buổi sáng với bài thái cực quyền hắn học từ cuốn sách y của hệ thống. Mỗi lần hắn tập bài này mỗi thứ trở nên bình yên lạ thường xung quanh an tỉnh. Bầy kiến dừng di chuyển, con cá chép bơi lên mặt nước nhìn Phàm Trường An, gà mái nhìn hắn không bận tâm đến gật gù nữa, bọt nước xuất hiện phía dưới đáy hồ nơi cụ rùa nằm. Mọi thứ an yên.

Trời sáng Phạm Thừa Thiên chợt mở mắt bật dậy rồi nhìn xung quanh, nơi này toàn thứ lạ lẫm mất một lúc hắn mới bình tĩnh được, từng mảnh ký ức hỗn loạn dần hiện lại trong tâm trí cuối cùng cũng nhớ tới lúc hắn dập đầu tạ ơn vị cẩu tiền bối. Khi hồi thần hắn phát hiện mình từ trúc cơ trung kỳ tầng 5 đã đột phá đến trúc cơ hậu kỳ tầng 8 vết thương đang hồi phục rất nhanh hơn nữa cứ hồi phục hắn có cảm giác mình sắp đột phá.

“Chẳng lẻ là do thảo dược rốt cuộc là thảo dược gì có công dụng lớn đến mức này”.

Nói rồi hắn bước xuống bước chân ổn định dần hắn nhìn xung quanh thấy trang phục của mình, hắn tiến lại mở ra Lục Linh Thạch vẫn còn thanh đao gia truyền của hắn cũng còn được đặt kế bên y phục. Hắn mặc trang phục tiến về phía cửa.

đột nhiên hắn dừng lại nhìn chằm chằm vào con nhện đang dân tơ ở trong gốc khuất, hắn nhìn một lúc con nhện chẳng có tí linh lực gì nhưng khi nhìn vào mạng nhện một lúc hắn như mất hết lực cứ như tiếng vào mê trận. Khi gần mất hết ý thức, con nhện dùng một trong 8 chiếc chân mình gảy nhẹ vào dây tơ âm thanh nhẹ truyền vào tai Phạm Thừa Thiên. Hắn tỉnh lại trong cơn mê tay chân bủn rủn ngả khụ xuống đất.

Phạm Thừa Thiên yên tỉnh một lát hắn vội đứng dậy đi hướng phía con nhện chắp tay nói: “xin tiền bối tha tội, vãn bối không cố ý mạo phạm” nói rồi hắn im lặng chờ đợi nhưng chẳng có tí phản ứng gì, hắn vẫn đứng đó không dám nhút nhích.

Qua một đoạn thời gian con nhện dường như không có kiên nhẫn đành lên tiếng: “Được rồi ta không trách ngươi, ngươi nhìn vào mạng nhện do ta đan bị như thế chẳng có gì lạ cả”.

“đa tạ tiền bối không trách phạt”.

“ngươi không cần đa lễ chỉ cần nhớ trong căn viện tử này ta chỉ là một con nhện nhỏ đang đan một mạng nhện bình thường mà thôi ngươi không cần để ý”.

Im lặng Phạm Thừa Thiên không tin vào tai mình gì một con nhện nhỏ, một mạng nhện bình thường đây là có ý gì.

Dường như cảm giác qua một thời gian nhưng Phạm Thừa Thiên không trả lời con nhện bèn lên tiếng: “nghe hiểu chưa”

“Đã hiểu, đã hiểu vãn bối không làm phiền tiền bối nữa” nói rồi Phạm Thừa Thiên cũng nhanh chóng lui đi.

Ra cửa vừa mở cửa hắn muốn bước ra thì một lực đẩy nhẹ chân hắn, làm hắn đứng không vững. Hắn vội nhìn xuống thấy một bấy kiến gần 50 con đang nối đuôi nhau mà đi dẫn đầu là một con kiến to lớn dị thường. Phạm Thừa Thiên biết nếu hắn dặm chân xuống không chỉ chân mà mạng hắn cũng không còn. Hắn vội chắp tay hướng xuống:

“đa tạ tiền bối đã không chấp nhất vãn bối có mắt không tròng “.

Con kiến dẫn đầu dừng lại nhìn hắn lên tiếng: “không cần cảm tạ, là ta ngán đường ngươi, sau này để ý để tứ một chút là được”.

“Vãn bối nhận chỉ dạy”.

“ta không chỉ dạy ngươi gì cả chỉ nhấc nhở ngươi thôi, vả lại trong viện tử này ta chỉ là một con kiến bình thường, bầy kiến của ta cũng là bầy kiến bình thường ngươi không cần lại nói chuyện gọi tiền bối với ta hiểu chưa” nói rồi không đợi Phạm Thừa Thiên trả lời đã dẫn đầu bầy kiến tiếp tục hướng phía sân mà đi.

Lại là một con kiến bình thường một bầy kiến bình thường, đầu tiên là chó mực, rồi tới nhện giờ lại là kiến. Bề ngoài là một viện tử nhỏ bên trong lại tới tột cùng chứa đựng những gì đây. Phạm Thừa Thiên bất giác hít ngụm khí lạnh.

**Đôi lời chia sẽ nay mình hơi mệt khi viết không tập trung cảm giác chương này không hay lắm có gì mong mọi người tha lỗi và góp ý để mình cải thiện

Minh sẽ cố gắng biên tập lại một lần nữa có gì mong mọi người cho mình xin ít ý kiến góp ý

**

Bạn đang đọc Sủng Vật Ta Nuôi Toàn Là Thượng Cổ Hung Thú sáng tác bởi yy58677879
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy58677879
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.