Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Linh Thạch

Tiểu thuyết gốc · 1954 chữ

Chương 2: Lục Linh Thạch

Phạm Thừa Thiên với đôi mắt híp dần cố gắng lê cái thân thể tàn tạ của mình về phía trước, hắn cố gắn nhắc cánh tay của mình lên lục lọi trong túi lấy ra một viên đan dược trị thương, hắn cho viên đan vào miệng nuốt viên đan xuống, đan dược lập tức tác dụng nhưng dù sao đan dược này cũng chỉ là hạ phẩm không khôi phục được bao nhiêu, vết thương trên người hắn vô cùng nặng hắn thật gần như trụ không được viên đan cũng chỉ giúp hắn đứng lên mà thôi.

Hắn còn chưa chuẩn bị gì thì phía trên hắn đã xuất hiện ba bóng đen dường như ba bóng đen ấy đã ở đây được một khoản thời gian nhưng cả ba dường như chẳng muốn động thủ mà xem hắn làm gì khi hắn ngẳn đầu lên nhìn rỏ ba cái bóng ấy với trường bào đen hắn lắp tức run người các khớp tay như kêu vang khi hắn nắm chắt chui đao trong tay mình.

“Phạm Thừa Thiên ngươi còn không mau giao Lục Linh Thạch ra đây” một trong ba kẻ áo đen lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn tự kiêu mỉa mai. Hắn nhìn Phạm Thừa Thiên với con ngươi đỏ thẳm, hắn là kẻ có tu vi yếu nhất trong ba người nhưng vẫn mạnh hơn Phạm Thừa Thiên một tiểu cảnh thế mà khi giao đấu với Phạm Thừa Thiên lúc nãy hắn bị thương rất nặng nên có phần tức giận, hắn cố làm ra vẻ không việc gì để che đậy tâm tình lúc này.

Phạm Thừa Thiên để tay lên áo nơi có Lục Linh Thạch, Lục Linh Thạch là chí bảo của nhà hắn là bảo vật trấn gia của nhà họ Phạm, nó giúp người dễ dàng đột phá luyện khí vào trúc cơ thậm chí thủa xưa có viên Lục Linh Thạch to đã giúp một người họ Phạm phá nguyên anh vào hóa thần cảnh không chỉ thế Lục Linh Thạch còn có thể chế ra chí bảo đến tu sĩ hóa thần cũng thèm muốn vì vậy nhà họ Phạm từng là gia tộc lớn có tiếng nhưng rồi một ngày chí bảo biến mất Phạm gia cũng chỉ còn viên Lục Linh Thạch này nên không còn hùng mạnh như xưa dẫn tới nhiều kẻ thèm khác đẩy Phạm gia vào tình cảnh hiện giờ. Phạm Thừa Thiên nhìn vào kẻ vừa lên tiếng nói:

“Lâm Toại ngươi đừng tự mãn cũng chỉ là chó cậy chủ mà thôi có gì phách lối”

Lời nói này làm Lâm Toại rất tức giận hắn muốn xong lên xé xác Phạm Thừa Thiên nhưng một cánh ta giang ra ngăn hắn lại.

Một người áo đen ở trung tâm kẻ cằm đầu cả ba ngăn Lâm Toại lại lên tiếng: “Phạm Thừa Thiên ta thấy ngươi tu luyện khó khăn lại có chút thiên tài giao Lục Linh Thạch ra quỳ xuống ta có thể tha ngươi một mạng còn có thể rủ lòng thương nhận ngươi làm cẩu nô tài cho ta”.

“Ha ha ha muốn giết thì cứ giết giả nhân giả nghĩa cho ai xem ta khinh”

“hzzz... đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mà, A Tứ giết hắn” Triệu Dư ra lệnh cho kẻ áo đen còn lại ra tay.

“Rõ” hắn nhận lệnh chuẩn bị lao lên.

Cha mẹ huynh đệ ta không thể bảo vệ Lục Linh Thạch phụ lòng tin mọi người rồi ta có lỗi với mọi người Phạm Thừa Thiên nhấm mắt nhớ đến cha mẹ huynh đệ rồi mở mắt muốn lao lên dù có chết cũng muốn kéo theo một người chôn chung với mình.

Lúc này cánh cửa của viện tử mở ra một con chó mực từ tốn đi ra dù đứng trước mặt là ba tu tiên giả thì dường như chẳng có gì, thậm chí còn có cảm giác khinh thường trong con mắt của con chó mực làm cho Triệu Dư kẻ có tu vi cao nhất cũng có một dự cảm chẳng lành sống lưng lạnh toát. Nhưng hắn có cố gắng thế nào cũng không nhìn ra điểm gì lạ, hắn nhìn A Tứ như ra hiệu dừng lại muốn xem một chút.

Lâm Toại cũng có cảm giác như Triệu Dư nhưng khi không cảm giác được linh lực từ con chó hắn liền thở ra: “thì ra chỉ là một con chó làm ta hú hồn còn tưởng là thần thánh phương nào”.

Phạm Thừa Thiên cũng nhìn con chó một lúc thấy chỉ là con chó thường cũng thở ra: “chó con mau vào nhà đi nơi này nguy hiểm” nói rồi hắn cũng chẳng nhìn lại mà muốn xông lên. Con chó mực lại không đi nó đứng yên nhìn vào ánh sáng lục nhẹ trong túi áo Phạm Thừa Thiên.

Cảm giác con chó không có gì, Phạm Thừa Thiên lại muốn lao lên Triệu Dư liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Toại. Nhận được tín hiệu với cảm xúc lúc đầu Lâm Toại liền lao lên.

Trong khoản không gian tĩnh lặng khi hai người muốn lao vào thì tất cả cảm nhận được một luồng lực to lớn đỗ dồn xuống khiến cả bốn đứng không vững đặc biệt là ba tên tu giả áo đen lập tức từ trên không rơi xuống quỳ trên mặt đất .

Triêu Dư từ mặt đất nhìn lên dường như lúc này mới hiểu ánh mắt khinh thường của con chó mực vì lúc này mọi thứ mới đúng ánh mắt hắn phải từ dưới nhín lên chứ không phải từ bên trên nhìn xuống giống như sâu kiến nhìn mặt trời. Thứ hắn sợ hơn nửa là tu vi của hắn giờ đã là kết đan trung kì mà hắn không phát hiện một tia linh lực nào từ con chó này vậy nó ít nhất cũng hơn hắn một đại cảnh giới, con chó này vậy mà là nguyên anh kỳ yêu thú nhận ra vấn đề hắn lắp tức nói:

“Tiền bối tha mạng chúng ta có mắt không tròng quấy rầy tời tiền bối mong tiền bối tha tội”

Hắn nói xong cũng chẳng được đáp lại, hắn lấy lại bình tỉnh dù là nguên anh kỳ hắn cũng chẳng sợ nên lên tiếng nhưng cũng chẳng muốn đắt tội đối phương:

“Tiền bối bọn ta chỉ cần tên tiểu tử này bắt được hắn bọn ta liền đi không quấy rầy tới người”.

Nghe vậy chó mực cuối cùng cũng lên tiếng: “ tiểu tử này ta cần các ngươi muốn hắn à vậy thì chỉ có chết”.

Triệu Dư nhìn chó mực lên tiếng: “Tiền bối dù có là nguyên anh kỳ cũng không nên hiếp người quá đáng trưởng lão bọn ta cũng là nguyên anh kỳ ...”

Lời còn chưa nói hết hắn đã nghe “ cho nên ngươi muốn uy hiếp ta, nguyên anh kỳ là gì ghê gớm vậy sao, ta muốn giết các ngươi ngay tại đây xem hắn làm thế nào ” nói rồi con chó nhắc chân không quan tâm hướng tới ba người.

Cả ba đều cảm giác tử vong kề cận bèn phóng ra hết bảo vật Triệu Dư lên tiếng: “trưởng lão mau cứu chúng ta” lời vừa ra 1 trong ba bảo vật sáng lên một lão già tóc bạc xuất hiện.

“Là ai dám ra tay với người ....”

Lời chưa nói xong đã bị một bàn chân chó ụp cho biến mất chỉ để lại âm thanh thống hận: “SÚC SINH CHỜ ĐÓ TA SẼ LỘT DA NGƯƠI” rồi mọi thứ trở về tĩnh lặng cả ba người Triệu Dư cũng thành bột trắng.

Nhìn cảnh tượng vừa rồi Phạm Thừa Thiên không tin vào mắt mình phải dụi mắt mấy lần mới bình tĩnh được vội quay đầu khấu tạ: “ĐA TẠ TIỀN BỐI, ĐA TẠ TIỀN BỐI” hắn hưng phấn dặp đầu cho tới khi mất đi ý thức. Chó mực nhìn hắn không lên tiếng, đột nhiên mọi thứ trở về bình thường như chưa có gì xảy ra, chò mực đực mặt ra “âu âu” tiếng sủa lấy lòng hướng về phía khu rừng.

Cánh rừng tỉnh lặng có tiếng loạt soạt một thân áo bào trắng suất hiện hướng phía tiếng sủa đi tới cười nhẹ: “ Còn biết ra đón, ta nuôi ngươi không phí công a” nghe được lời này chó mực càng hăng hái nó vảy đuôi lấy lòng còn cọ chân của Phàm Trường An khuôn mặt lấy lóng làm hắn có chút buồn cười.

“A Hắc được rồi đừng nháo nữa” sau khi A Hắc dừng lại Phàm Trường An mới ý thúc được có người nằm trước cửa nhà mình hắn vội tiến lại thấy người đó vết thương đầy mình tay cầm đao còn dính máu có chút thất kinh nhưng mạng người quan trọng vẫn là đỡ người vào chữa trị trước.

Sau 1 ngày điều trị cảm thầy đã ổn thỏa Phàm Trường An ra khỏi phòng hướng về thư phòng cất sách y rồi về phòng ngủ của mình nằm trên giường hắn có chút cảm khái hố hệ thống vẫn là có chỗ tốt còn dạy hắn y thuật mặc dù nói học để hỗ trợ việc nuôi sủng vật nhưng quả thật hắn không phát hiện giúp ít gì nhưng khả năng y thuật của hắn thì thật sự cao có thể xưng Đệ Nhất Thiên Hạ từ sau khi học y thuật hắn không còn bệnh tật gì cả cơ thể khỏe hơn rất nhiều hắn từng hỏi hệ thống.

“Hệ thống ta học y thuật tới như thế này thì việc sống khỏe tới 100 tuổi chắc không vấn đề gì nhỉ” hệ thống trả lời hắn rất súc tích:

“Ký Chủ Cứ Vô Tư Vô Tư”

Vì vậy hệ thống cũng dạy hắn nhiều thứ tốt chỉ có là không thể tu luyện mà thôi, nhưng giờ hắn lại cảm thấy chẳng có vấn đề gì miễn sống khỏe sống vui là được hắn mĩn cười chìm vào giác ngủ.

Tại một nơi cách đỉnh Quang Minh 1 ngày đi đường nơi sâu bên một tông môn một lão già tóc trắng đang ngồi thiền bỗng mở mắt lên tiếng: “là ai hủy đi phân thân của ta”.

Nói rồi nhấm mắt lão già chỉ thấy một bàn chân chó ụp xuống lão già mở trừng mắt phun ra một ngụm máu: “Tốt Tốt súc vật đáng chết cứ đợi đó ta sớm muộn cũng sẽ lột da ngươi”.

CẢNH GIỚI CỦA PHÀM GIỚI

Mỗi cảnh giới có 10 tầng chia làm ba kỳ

1 – 3 sơ kỳ, 4 – 6 trung kỳ, 7 – 9 hậu kỳ, tầng thứ mười như bức màng cần ngộ đạo phá bức màng ấy mới thăng cấp được, bức màng ấy như là nhiệm vụ hoàn thành mới lên cấp ví dụ như trúc cơ tầng 10 cần dùng linh lực sau khi ngưng tụ thành kim đan mới lên được kết đan luyện khí lên trúc cơ thì cần luyện khí của mình thành linh lực

Luyện khí kỳ

Trúc cơ kỳ

Kết đan kỳ

Nguyên anh kỳ

Hóa thần kỳ

Nguyên Thần Kỳ

Luyện hư kỳ

Hợp thể kỳ

Đại thừa kỳ

Đại Thừa kỳ đỉnh phong tu vi, có thể tùy thời dẫn động phi thăng chi kiếp, vượt qua về sau phi thăng tiên

Bạn đang đọc Sủng Vật Ta Nuôi Toàn Là Thượng Cổ Hung Thú sáng tác bởi yy58677879
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy58677879
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.