Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mi Thần nhập vào thân

Phiên bản Dịch · 2501 chữ

Chương 3: Mi Thần nhập vào thân

Trác Lộc huyện, một nơi hoang vu thâm sơn cùng cốc, lại không thấy núi đẹp nước ngon, càng không có như tranh cổ tích, có thể nói đây là đúng chuẩn vùng khỉ ho cò gáy, nhưng nó còn đang hết sức nổi danh trong trăm dặm phương viên nơi này, đó là vì sao?

Chỉ vì trong huyện, có một ngôi miếu nhỏ đổ nát chiếm diện tích không tới hai mươi thước đất?

Một gian miếu nhỏ mà thôi, tại sao lại nổi danh như thế nhỉ? Rất đơn giản, bởi vì nó tương đối linh nghiệm, thậm chí có thể nói đó là cầu gì được nấy.

Tuy nói như thế, nhưng nhìn vẻ ngoài gian miếu này, thấy như thế nào cũng không giống là hương khói cường thịnh, thậm chí có thể nói nó còn có chút cũ rách. Tại sao lại như thế, người nào có cái nghi vấn này chỉ cần vừa nhìn thấy ngôi miếu này thờ cung phụng Chủ Thần, cũng biết tại sao lại như vậy.

Không sai! Gian miếu này cung phụng chính là đại danh đỉnh đỉnh, từ trên xuống dưới già trẻ lớn bé đều biết - Mi Thần. Chỉ cần có người tới lạy, bất kể là mưu cầu Thần xem bói, kết hôn sống chết, đều hỏng bét cả. Nhẹ thì ra cửa ngã cái ăn cứt chó, nặng thì hết đường về nhà, ở nửa đường sẽ phát sinh sự cố gần chết.

Dưới sự cường lực “che chở” này, không còn người nào dám tới dâng hương mưu cầu Thần. Dĩ nhiên cũng không phải là không có người nghĩ hủy nó đi, nhưng mỗi lần người nào có ý đồ này, chỉ cần vừa tới gần khoảng ba trăm thước, bệnh trĩ đột phát.

Người ta nói kẻ sĩ có thể giết, không thể nhục. Dần dà, tự nhiên không còn có người đến tự rước lấy nhục, gian miếu này cũng một mực lưu lại trên mảnh đất nơi đây. Chuyện xưa cũng chính là bắt đầu từ đó. . .

Mùng một với mười lăm, hai ngày này những miếu khác là xe lớn xe nhỏ, nhưng gian Thần Miếu này lại là ở trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, không có tới nửa người đến dâng hương. Nhưng vào ban đêm hôm nay, lại có một bóng người nho nhỏ xuất hiện ở cửa miếu. Bóng người nho nhỏ này, đầu tiên là ngó dáo dác nhìn bên trong một chút, sau đó cẩn thận cũng nhìn hai bên một chút.

Khi xác định không có người nào cả, mới rón ra rón rén đi vào. Vừa mới bước vào, tiểu quỷ này một thân như một tên ăn mày, ngó thẳng lên bàn thờ đang được đặt ba cái bánh bao lớn, nước miếng chảy ròng ròng.

Ban đầu tên tiểu quỷ này duỗi tay ra, muốn chộp cái bánh bao trên bàn. Đang với tay lên, thì dừng lại, nghĩ đến bà nội của mình dù gần chết cũng từng nói qua: “Cống phẩm này là để cho thần minh hưởng dụng, là thuộc về thần minh, tùy tiện loạn cầm sẽ bị trách phạt.”

Thế là tiểu khất cái lại rụt tay lại, nhìn tượng thần quỳ xuống, cung kính khấu đầu ba cái, trong lòng khấn thầm: “Thần minh gia gia, Tiểu Đậu Tử thật sự đói đến luống cuống, kính xin thần minh gia gia cho Tiểu Đậu Tử mượn bánh bao này ăn, ngày sau Tiểu Đậu Tử nếu như phát đạt, nhất định sẽ gấp trăm lần trả cho ngài.”

Vừa nói xong, tên tiểu khất cái này cũng không nghĩ tới, ngôi miếu đổ nát không người dâng hương, tại sao sẽ có cống phẩm ở trên bàn. Hai ngày chưa ăn chưa uống thì đâu thèm để ý nhiều như vậy, thật nhanh, Tiểu Đậu Tử đem bánh bao nhét vào trong miệng. Nhưng đồng thời vào lúc này, trên đầu của hắn Mi Thần lại là cao hứng sắp điên mất rồi.

“Ba trăm năm! Ba trăm năm rồi, tròn ba trăm năm, tự mình chẳng những không thể phân linh đi ra ngoài, thậm chí cả cái tín đồ tham bái cũng không có. Hôm nay bản tôn cuối cùng khai vận rồi nhé, cuối cùng có người đối với ta quỳ lạy một xá rồi, ha ha ha!” Mi Thần cao hứng sắp điên mất, liền ngay cả tên tiểu khất cái nói cái gì đều không nghe thấy, đã mở miệng tự quyết định tiếp.

“Tốt! Vì để cho thế nhân nhìn được thần lực của bổn tôn, lần này ta sẽ toàn lực phát công gia trì tại trên thân tiểu tín đồ này. Vừa lúc có Dẫn Mộng ngọc, tiểu tử này thật là gặp may tám đời!”

Ở nơi này tiểu khất cái bắt đầu gặm bánh bao, có một đạo khói đen nhàn nhạt, nhẹ nhàng bao phủ lên người hắn.

Thông thường khi một loại Thần chỉ gia trì tín đồ, đều tương quan năng lực cùng với thần. Giống như là khỏe mạnh, bình an các loại, còn Mi Thần đây?

Đang lúc tiểu khất cái đem một ngụm bánh bao cuối cùng nuốt vào, hài lòng vỗ vỗ bụng, ở cửa đột nhiên xuất hiện một lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ này cũng không nói chuyện, chẳng qua là hai mắt sững sờ thẳng chằm chằm cái mâm trên bàn đã không có vật gì. Nhìn lão đạo sĩ da thịt trên mặt không ngừng vặn vẹo như bị kinh hãi, tiểu khất cái lập tức bị hù đến hốt hoảng cả người.

“Ngươi, ngươi, ngươi lại dám lấy, lấy. . .”

Nhìn dáng dấp cũng biết, bánh báo mà mình vừa mới nuốt xuống bụng là của lão đạo này. Nhìn ông ta ngay cả lời đều nói không được đầy đủ, dù kẻ ngu si cũng biết hắn đã giận điên lên rồi.

Nghĩ đến đây hai con mắt tiểu khất cái xoay lên xoay xuống, len lén tìm chỗ nào có thể trốn.

Nhưng tiểu khất cái còn chưa kịp làm gì, lão đạo sĩ này không biết dùng cách nào, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tiểu khất cái.

Tiểu khất cái liền ngay cả phản ứng cũng còn không có kịp, thân thể đã bị lão đạo nắm một cái giơ lên trước mắt.

“Ngươi con thỏ nhỏ chết tiệt này, ngươi có phải hay không đã lấy bánh bao trên bàn ăn rồi?” Lão đạo vừa quơ quơ tiểu khất cái vừa rống to đến mức phun cả nước miếng.

Nhìn bộ dáng lão đạo hung thần ác sát, tiểu khất cái một bên run rẩy một bên gật đầu. Trong miệng còn liều mạng dấy lên dũng khí nói: “Đạo trưởng, đúng, đúng, kỳ thực, ta, ta không biết bánh, bánh bao kia là của ngài.”

Vừa nghe câu trả lời xác định của tiểu khất cái, lão đạo nhẹ buông tay “đụng” một tiếng đã ném tiểu khất cái tới trên mặt đất. Tự mình nhũn cả hai chân ra, ngồi phụp dưới đất, thấp giọng lẩm bẩm tự nói: “Thất bại trong gang tấc, thất bại trong gang tấc!”

Nhìn đến lão đạo như vậy, tiểu khất cái không nhịn được nghĩ tới: “Vị đạo trưởng này sẽ không phải so với ta càng gần đất xa trời? Bây giờ nên làm gì mới tốt?”

Nghĩ tới đây, tiểu khất cái tràn đầy áy náy trong lòng nói: “Đạo trưởng, thật, thật xin lỗi, ta đã vài ngày chưa từng ăn cơm, đói quá. Nên mới. . . .”

Tiểu khất cái còn chưa nói hết, lão đạo sĩ đã ngẩng mạnh đầu lên, tàn bạo nhìn chằm chằm tiểu khất cái, “viu” một tiếng, rút ra một thanh trường kiếm nằm sau lưng.

“Không sai! Ngươi vừa mới ăn, ta chỉ muốn xé bụng của ngươi ra, ta sẽ còn có cơ hội cầm lại thiên thư của ta.”

“Đạo trưởng ngài bình tĩnh một chút, con chỉ có ăn cái bánh bao, con cũng không ăn sách của ngài. Đạo trưởng ngài tạm tha cho con lần này đi, đạo trưởng.”

Lão đạo này cũng thèm để ý tới tiểu khất cái đang nói cái gì, hắn chỉ cần vừa nghĩ tới việc mình vì tránh né lục soát, linh cơ vừa động, nghĩ đến thiên thư chẳng qua là khối tiểu Ngọc giản, nên đem thiên thư nhét vào trong bánh bao ngụy trang thành cống phẩm, lại bị tiểu tử này ăn mất, hai mắt hơi đỏ lên.

Lại còn người truy kích mình tuy đã bị mình cắt đuôi, nhưng sợ rằng rất nhanh sẽ lại đuổi tới, thế là trong bụng hung ác, nắm thật chặt trường kiếm trong tay.

Kiếm trong tay lão đạo đang muốn vung xuống, đột nhiên một đạo kiếm quang đỡ lấy kiếm thế của lão đạo. Lão đạo vừa nhìn thấy đạo kiếm quang này, hai mắt co rụt lại, không cần nhìn là người phương nào xuất thủ. Đã vội vàng trảo tiểu khất cái vào tới trong tay, phóng tới cửa sau miếu nhỏ chạy trốn ra ngoài.

Vừa đến ngoài miếu trong lòng lại run lên, cước bộ cũng ngừng lại. Bởi vì lúc này bên ngoài đang đứng đầy người, hoặc tăng hoặc đạo, có nam có nữ. Ít nhất bốn mươi năm mươi người, cũng không biết là tới phía ngoài miếu nhỏ lúc nào.

“Ai u ~ lão Ngưu ta có nhìn lầm hay không đây, đường đường Thần Luyện Tông đệ nhất cao thủ Thanh Trúc Tử, lại có thể dùng thủ đoạn hạ lưu với một kẻ tay trói gà không chặt.” Một đại hán vạm vỡ nửa trên để trần , trên tay buộc vào hai mảnh vải che ồm ồm kêu lên.

Người gọi là lão Ngưu này vừa nói xong, lập tức có người nói tiếp: “Ha hả ~ Ngưu lão tam ngươi thiệt là, ngươi cũng không phải không biết những người này luôn tự xưng chánh đạo, còn không phải là che che giấu giấu cái mông dính phân, dám làm mà không dám nhận sao?” Người đang nói lại là một lão đầu với khuôn mặt âm trầm, đôi mắt tam giác không ngừng lóe lên tinh quang lão.

“Hình lão đầu ngươi nói chuyện sạch sẻ một chút, Thanh Trúc Tử chuyện hắn làm càn cùng Thiên Tông chúng ta không chút liên quan, ngươi đừng có loạn kéo chúng ta vào đó.”

“A di đà Phật, Thanh Trúc sư huynh, đến bây giờ lão nạp đều không thể tin được. Không nghĩ tới, Thiên Thư chính là bị ngươi trộm.”

Một gã đạo nhân ăn mặc trang phục của Thần Luyện Tông cũng thống khổ nói: “Sư đệ vì sao phải làm như thế?”

Thì ra năm đó Dẫn Mộng ngọc xuất hiện, bị lầm tưởng là thiên thư, lúc ấy nhiều phen cướp đoạt xảy ra, sau đó lấy Thần Luyện Tông cầm đầu bảy đại tông phái lập ra ước định. Ban đầu ước định là do mỗi tông chủ của các tông thay phiên bảo đảm một năm, mỗi tông môn đều có một năm thời gian tìm hiểu, hơn nữa cùng nhau bảo thủ bí mật này.

Nhưng lúc đã được ba năm, Thần Luyện Tông đang muốn chuyển giao cho La Hán Tông, lại có lời đồn hung ác nói rằng thiên thư bị người trộm đi, cũng bởi vì như thế chẳng những ở bảy tông dẫn tới một trận chấn động, đồng thời khiến cho bí mật này truyền ra ngoài. Khi tin tức kia vừa truyền ra, tất cả người ở tại chỗ đều mất đi lý trí.

Vì vậy chẳng những Tu Chân Giới, liền ngay cả thế tục giới cũng bắt đầu truy tìm thiên thư. Trải qua một năm truy xét, đã có người phát hiện, lúc thiên thư bị mất trộm, có người đã bị Thanh Trúc Tử giết hại, giờ này hắn lại có thể xuất hiện Trác Lộc huyện này.

Mà trong quá trình truy xét, tuy rằng Thanh Trúc Tử biết được hắn bị người phát hiện, nhưng cũng chứng thật hắn chính là kẻ trộm chân chính.

Thanh Trúc Tử ban đầu còn muốn mang thiên thư chạy trốn trước, nhưng nào ngờ hắn lại bị trưởng lão trong bảy tông bắt được, lúc ấy bởi vì sợ bị soát người, lục soát được thiên thư. Đang lúc bối rối hắn đem thiên thư nhét vào bên trong bánh bao.

Thanh Trúc Tử thật vất vả vô cùng mới trốn thoát từ trong tay mấy vị trưởng lão, hắn định lẻn về Mi Thần miếu, muốn lấy đi thiên thư, lại đột nhiên phát hiện thiên thư đã bị ăn. Mà người truy tìm thiên thư, khi nhận được tin tức đều đuổi theo, cũng vì vậy mới có một màn này ở ngay đây.

“Sư huynh, ngươi cũng không cần phải nói nhiều như vậy, đã bị ngươi phát hiện, ta cũng công nhận. Ta chính là không phục, năm đó thiên thư này rõ ràng là ta tìm được, tại sao sau khi bảy tông hội nghị xong, liền biến thành chỉ có mỗi tông chủ của tông môn mới có thể xem xét cặn kẽ.” Thanh Trúc Tử một bên dùng sức kẹp chặt tiểu khất cái, một bên tức giận bất bình, gầm nhẹ.

“Thanh Trúc đạo huynh, chúng ta bảy tông trong hội nghị quyết định như thế, đó cũng là bởi vì hi vọng từ trong mỗi tông phái, lấy người có thiên phú cao nhất đi tìm hiểu, để có thể sớm ngày ngộ ra bí mật thiên thư.” Tông chủ Độn Giáp Tông nghe được Thanh Trúc nói, lập tức mở miệng giải thích.

Thần Cơ tông một gã trường lão cũng vội vàng bổ sung: “Đúng đấy, Thanh Trúc Tử. Dẫn Mộng ngọc do Tông chủ tới tìm hiểu, cũng là bởi vì trong mỗi tông có tu vi cao nhất thông thường đều là Tông chủ. Bất kể ra sao đây đều là chuyện của bảy tông chúng ta, ngươi có oán hận gì cũng có thể nói ra, mọi người giúp nhau thương thảo. Thật sự không nên đem chuyện này náo lớn như thế, làm cho những ... tên ngưu quỷ xà thần này đều chạy tới phá rối.”

“Tên mập chết tiệt kia, ngươi nói ai là ngưu quỷ xà thần. Mẹ nó, Thần Cơ tông chỉ là cái rắm, người khác sợ các ngươi nhưng Thiên Quỷ tông chúng ta nhổ vào. Thanh Trúc lão đạo, thức thời thì vội vàng giao thiên thư ra đây, bằng không hôm nay ngươi đừng mơ tưởng thoát ra nơi này.”

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.