Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp người

Phiên bản Dịch · 2535 chữ

Chương 4: Cướp người

“Thanh Trúc đạo huynh, ngươi vẫn là mau lấy thiên thư giao cho La Hán Tông đi, chỉ cần ngươi giao ra thiên thư, lão phu sẽ thay ngươi hướng quý tông nói một đôi lời.” Độn Giáp Tông Tông chủ cũng bắt đầu lấy đức phục người.

“A di đà Phật, các vị đạo huynh xin chờ một chút.” Lúc này La Hán Tông Tông chủ nhìn tất cả người lại muốn rùm beng, vội vàng lên tiếng lần nữa. “Thanh trúc sư huynh, đầu tiên ngươi có thể hay không thả tiểu thí chủ trên tay xuống, hắn đã bị ngươi xiết đến không thở nổi rồi.”

Hóa ra Thanh Trúc Tử kích động nãy giờ, trên tay không tự chủ dùng sức bóp, tiểu khất cái đang bị hắn bắt được tức thì bị hắn xiết cho sắc mặt tím tái.

Tuy rằng Thanh Trúc Tử hận không thể mang tên tiểu khất cái này mổ bụng moi ruột, đem thiên thư lấy ra, nhưng dù sao ở trước mắt bao người hay là vẫn giả dạng một lát. Huống chi mọi người còn không biết, thiên thư nọ đã sớm bị tiểu khất cái này nuốt vào trong bụng, giờ Thanh Trúc Tử cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vì vậy Thanh Trúc Tử sợ mọi người liên tưởng đến trên người tiểu quỷ này, trên tay liền hơi buông lỏng, nhưng vẫn là nắm chặt tiểu khất trong tay. Một nữ tử đứng cạnh nhóm Thần Cơ Môn, lông mày như lá liễu, mắt như sao dày đặc, phong thái yểu điệu tựa như Thiên nữ, đột nhiên hướng về phía tiểu khất cái cười hỏi: “Tiểu đệ đệ, ngươi tên là gì, có thể nói cho tỷ tỷ biết được không?”

Tiểu khất cái từ lúc sinh ra tới nay, chưa bao giờ nhìn thấy một cô bé xinh đẹp như thế, lại càng không có nghĩ đến việc nàng còn ôn nhu nói chuyện với mình như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn tiểu khất cái chỉ có thể đỏ mặt mặt lên, nói lắp ba lắp bắp: “Ta, ta gọi Tiểu Đậu Tử.”

“Tiểu đệ đệ, ngươi có thể nói cho tỷ tỷ, tại sao đạo trưởng này lại muốn bắt ngươi vậy?” Thì ra nữ tử này chính là Minh Nguyệt Các Các chủ - Nguyệt Liên Phi tiên tử.

Minh Nguyệt Các tại Tu Chân Giới cũng là như sấm bên tai, tuy rằng người không nhiều lắm, có chừng hơn sáu mươi người, chỉ có thể coi là tiểu môn tiểu phái. Nhưng không người dám xem thường các nàng, ngược lại có vô số môn phái, tranh nhau lấy lòng các nàng, đơn giản là vì đệ tử Minh Nguyệt Các, không có một người nào không phải là tuyệt thế mỹ nhân.

Thanh Trúc Tử vừa lộ mặt, Nguyệt Liên Phi đã cảm thấy Thanh Trúc Tử có chút là lạ, một người đang chạy trốn vì sao sẽ dè chừng thêm một cái tiểu khất cái như thế.

Tiểu Đậu Tử làm tên ăn mày nhiều năm, không có bản lãnh to lớn gì, nhưng nói tới bản lãnh quan sát nét mặt, lại là luyện được một hai. Tâm nhãn vừa chuyển cũng biết, muốn lưu lại cái mạng nhỏ, cần phải khiến mấy người này tìm đạo sĩ thúi phiền phức mới được.

Hắn lập tức cố ý lớn tiếng ồn ào: “Ta không biết cái bánh bao kia là của hắn, bụng ta thật đói, bên cạnh lại nhìn không có người tới, cho nên ta liền ăn cái bánh bao kia. Ai ngờ đạo trưởng này nói ta chẳng những ăn bánh bao của hắn, còn ăn cái gì mà thiên thư. . . !” Khi hắn đang hô to, tất cả người đang đứng ở đây, cũng không có chú ý đến, ở mi tâm tiểu khất cái này có một đạo hắc khí hiện lên trong nháy mắt.

Tiểu Đậu Tử lời vừa ra khỏi miệng, Thanh Trúc Tử vội vàng dùng sức trảo một trảo, Tiểu Đậu Tử lập tức bị mất hơi, nói còn nói không nên lời. Nhưng đã không còn kịp rồi, nói tới đây tất cả mọi người đều biết, lúc này thiên thư đang trong bụng tên tiểu khất cái này.

Thanh Trúc Tử vừa vội vừa tức, vốn sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên thân chính mình. Ai biết tên Xú bà nương này, lại có thể phá đường rẽ lối từ trên người tên tiểu tử thúi này moi móc ra tới.

Tiểu Đậu Tử vừa nhìn mình vừa nói ra, lập tức bao gồm vốn là rất thân tiểu tỷ tỷ cùng những người khác. Tất cả mọi người lộ ra ánh mắt nhìn mình giống như lúc bắt được lão đạo vậy, ngó chằm chằm vào cái bụng của mình, cũng biết mình đã nói sai.

“Đéo đỡ được! Cái này không chỉ một tên lão đạo muốn làm thịt mình, mà là tất cả người đều muốn làm thịt mình rồi!” Tiểu Đậu Tử một bên đầu óc cuồng chuyển, một bên âm thầm hét lớn: “A mẹ ơi ~!”

Lúc này Cuồng Quyền Môn Ngưu lão tam rất thiếu kiên nhẫn, duỗi tay bự ra, liền hướng về Tiểu Đậu Tử chụp tới.

Trường kiếm trong tay Thanh Trúc Tử lập tức bổ về phía bàn tay Ngưu lão tam, tuy rằng kiếm thế bị mảnh che tay của Ngưu lão tam ngăn trở, nhưng cũng đã cản được một trảo mà Ngưu lão tam xuất ra.

Lúc này Thiên Quỷ Môn - Hình Đồng Lang, thừa dịp Thanh Trúc Tử kiếm còn không kịp thu hồi, cầm tiên nhân chỉ hung hăng điểm tới cánh tay phải của hắn.

“Chang” một tiếng, vốn một chỉ sẽ đánh tới yểu điểm trên thân Thanh Trúc Tử, lại bị La Hán Tông Tông chủ Kim Bát Cấp cản xuống.

Tuy rằng một chỉ lấy mạng này đã được cản đi, nhưng lại cũng bắt đầu một tràng hỗn chiến, vì lấy được thiên thư, bất kể chánh tà song phương đều bắt đầu giết chóc lẫn nhau. Một cái trưởng lão Ma Tâm Môn, thì là một hướng khác, đánh ra một đạo hắc thoi, ý đồ đánh lén Thanh Trúc Tử.

Thanh Trúc Tử cũng không hổ là Thần Luyện Tông trên danh nghĩa đệ nhất cao thủ, một thước bảy thanh phong khiêu vũ, chính là gió thổi không lọt, hắc thoi thế tới mặc dù vẫn là bị Thanh Trúc Tử một kiếm trảm nghiêng ngả. Nhưng Thanh Trúc Tử, chiêu này cũng làm cho phía sau bên phải mình, lộ ra một cái sơ hở cực lớn.

Một tên lão đầu diện mục như kiêu, vừa nhìn có cơ hội, thừa dịp ném ra một cái Khổn Tiên tỏa, tính toán trói Thanh Trúc Tử vào đó, nhưng Càn Thiên Tông - Tam Tấc Đạo Nhân, lập tức ném ra một cái Huyền Phong tráo, đem thứ kia ngăn lại. Huyền Phong tráo đánh Khổn Tiên tỏa văng ra sau, Tam Tấc Đạo Nhân ngón tay một chỉ, Huyền Phong tráo lập tức lật ra tới, trái lại muốn đem Thanh Trúc Tử chụp vào.

Đáng tiếc lúc này Thanh Trúc Tử đã không còn thở gấp nữa, một chiêu nữa bước đánh ra, liền tiêu sái thoát ra khỏi phạm vi của Huyền Phong tráo.

Tuy rằng người mỗi môn phái, bởi vì tâm hoài quỷ thai tiết chế lẫn nhau, nhưng đối mặt công kích càng ngày càng nhiều, Thanh Trúc Tử cũng không thể không lấy ra toàn bộ tâm thần để ứng đối, một bước Thập Nhị Chu Thiên kiếm vung dạt ra, đã đem tất cả thế công ép ra ngoài.

Nhìn thấy tình thế trở nên hỗn loạn như vậy, chưa từng thấy qua đại tràng diện bậc này- tiểu khất cái - Tiểu Đậu Tử nào còn nhịn được, bắt đầu sợ hãi rống to kêu lớn, ở dưới nước mũi bên trên nước mắt, nước mắt nước mũi còn thuận tiện cọ vào trên thân Thanh Trúc Tử.

Đồng thời một bàn tay bé nhỏ bẩn đến vô cùng, còn không ngừng chạy loạn trên người lão đạo, Thanh Trúc Tử sao sẽ nghĩ tới tiểu quỷ này lớn mật như thế, lại còn dám trộm đồ của mình, thế cho nên Tiểu Đậu Tử mò tới được một vật thô sáp.

Tiểu Đậu Tử trộm được đồ cũng không dám nhìn, tiện tay nhét vào trong ngực của mình, liền tục bôi nước mũi nghiệp lớn, vừa bôi còn vừa oán hận thầm nghĩ: “Mụ nội nó, tặc đạo sĩ! Lão tử có ăn cái bánh bao mà thôi ngươi lại muốn mổ bụng của lão tử ra, thiên hạ nào có ngươi bực này thằng ác ôn, ta bôi! Ta bôi! Ta chùi chùi bôi!”

Trong lúc kịch chiến khóe mắt Thanh Trúc Tử không cẩn thận một cái đã nhìn thấy động tác này của Tiểu Đậu Tử, không nhịn được một trận ác tâm.

Tốt xấu Thanh Trúc Tử cũng đường đường là Thần Luyện Tông trưởng lão, càng là trong Tu Chân giới Thần luyện tứ hữu tiếng tăm lừng lẫy, bản thân vốn là có hơi chút thích sạch sẽ, làm sao có thể chịu được hành động ác tâm như thế. Nhưng đang trong lúc đánh nhau cũng quản không được, chỉ vội vàng muốn đem thứ... nước mũi này xéo mất.

Cái này làm cho phòng ngự Thanh Trúc Tử xuất hiện một chút chỗ sơ hở, Thiên Quỷ Môn trưởng lão - Hình Đồng Lang, thừa dịp có cơ hội, ban đầu Tiên Nhân chỉ đang đánh hướng La Hán Tông Tông chủ, liền ngay cả kéo cũng không kéo lại, lập tức vẩy lại ra một đôi pháp bảo Hắc Quỷ trảo.

Hắc Quỷ trảo một đường xé gió, tới trước mặt Thanh Trúc Tử, như một cái thớt lớn, còn mang theo hắc khí nhàn nhạt.

Lúc này không có ai chú ý tới, trên người Tiểu Đậu Tử mi khí lại là chợt hiện liên tục, trong Mi Thần miếu, Thường Thán Tức dùng một luồng thần niệm, liều cái mạng già để trước lúc phát công, hắn quyết định nhất định phải làm cho Tiểu Đậu Tử, triệt để cảm nhận được Mi Thần thần uy.

Thanh Trúc Tử vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi quỷ trảo khổng lồ bay tới trước mặt, trái tim bỗng chùng xuống, vội vàng đánh ra Thần Luyện Tông tam đại kỹ tinh Tẩu Chi Nguyệt Ẩn. Tẩu Chi Nguyệt Ẩn này một khi phát động, này tại chỗ chỉ lưu lại một cái tàn ảnh nhàn nhạt, một trảo tất sát vừa tới, lại chỉ bắt được một miếng vải nhỏ.

Bởi vì là trong lúc vội vã phát động, vì vậy tuy rằng Thanh Trúc Tử ở trong ngàn quân lóe lên chạy thoát , nhưng Tiểu Đậu Tử cũng không có phần vận khí này, mặc dù chưa bị chụp bể đầu chảy máu. Nhưng áo quần ăn mày trên thân đã rách tung rách toé, một trảo kinh người này đã mang theo cái quần nửa người dưới đi xa.

Cứ như vậy cái mà Tiểu Đậu Tử cất kỹ nhiều năm, trắng như tuyết - cái mông nhỏ, phơi bày hiện ra trước mặt của các cao thủ.

Tuy đông đảo cao thủ nơi đây đã có mấy trăm tuổi, có điều nào có ai đã từng xem hình ảnh bậc này, lấy thân phận của bọn họ, càng là không thể nào có người dám ở trước mặt bọn họ trần truồng như vậy.

Tất cả người lập tức sững sờ, còn có mỗi nữ đệ tử trẻ tuôi trong tông kia, thừa dịp che tay liếc tròng mắt qua khe hở len lén nhìn.

“Xong! Xong! Từ nay ta làm sao mà gặp người đây, tuy rằng ta chỉ là tên khất cái, nhưng dầu gì cũng là con gia đình tử tế.” Tiểu Đậu Tử lớn tiếng khóc nức nở.

Một bên Minh Nguyệt Các Nguyệt Liên Phi tiên tử, kịp phản ứng lại, nhìn thấy Thanh Trúc Tử xuất hiện trở lại, sợi tơ bên tay trái liền phi về phía mặt Thanh Trúc Tử quất một cái.

Thanh Trúc Tử luống cuống tay chân vội vàng giơ kiếm đón đở, lại đột nhiên cảm thấy bàn tay nhẹ đi. Thì ra sợi tơ tay phải Nguyệt Liên Phi tiên tử, đã sớm thuận thế cuốn về hướng Tiểu Đậu Tử.

Nguyệt Liên Phi tiên tử vừa bắt đến Tiểu Đậu Tử cũng không cầm hắn ở trên tay, ngược lại đem Tiểu Đậu Tử vứt về phía tiểu sư muội đang còn ở ngoài vòng chiến.

“Nguyệt Trừng sư muội, đi mau!”

Cái đệ tử Minh Nguyệt Các vội vàng chạy tới, là(vì) ngăn cản địch nhân muốn xuất thủ với Nguyệt Trừng. Mà Nguyệt Trừng thì vừa tiếp được Tiểu Đậu Tử liền xoay người móc phi kiếm ra, không chút do dự nhanh chóng bay đi.

Tiếp theo Nguyệt Liên Phi tiên tử dùng sợi tơ đánh tới trước mặt La Hán Tông Tông chủ Kim Bát Cấp, cùng với Thần Luyện Tông Tông chủ Thanh Tùng Tử đang muốn truy kích.

Một kích này tuy rằng ngăn được hai người, nhưng lúc này Cuồng Quyền Môn Ngưu Tam, lại thực tựa như đầu trâu điên mãnh liệt lao đến. Nguyệt Liên Phi chỉ có thể vội vàng đánh ra pháp quyết Thiên La Địa Võng, sợi tơ trong tay trong nháy mắt dài ra, bắt đầu xen kẽ khắp nơi, thành một cái lưới cực lớn ngăn bước chân tất cả mọi người.

Vì thiên thư, Nguyệt Liên Phi đã bất chấp hết pháp bảo của mình rồi. Tất cả pháp bảo không hẹn mà cùng nện xuống mặt lưới, thoáng cái quang khói đã nổi lên bốn phía.

Pháp bảo này cũng không phải là pháp bảo bình thường, mà là binh khí chuyên dụng của Minh Nguyệt Các chưởng môn, là một kiện pháp bảo bán hóa hình – Tại Tỏa Cầm, cộng thêm có thân pháp phụ trở thì cũng trở thành một kiện pháp bảo đỉnh cấp. Trải qua tay mấy đời đại chưởng môn, cái pháp bảo này đã sớm là pháp bảo Linh cấp nhất phẩm, thêm một đoạn thời gian chỉ sợ cũng có thể tiến giai thành tiên cấp.

Nhưng pháp bảo này lại không thích hợp dùng để ngăn cản, vì vậy Nguyệt Liên Phi chống đỡ đến vạn phần cực khổ, trong bụng cũng biết pháp bảo này của mình có thể là xong đời rồi.

Nguyệt Liên Phi liên tiếp phun ra vài búng máu, vừa lúc Tại Tỏa Cầm cuối cùng cũng bị tất cả người đánh cho thành mảnh vụn, thế nhưng pháp bảo này cũng đã hoàn thành sứ mạng của mình, thành công cản lại tất cả mọi người một hồi.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.