Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bánh bao nhỏ

Phiên bản Dịch · 2478 chữ

Chương 5: Bánh bao nhỏ

Lúc này Nguyệt Trừng và Tiểu Đậu Tử, đã sớm bay không thấy bóng dáng rồi, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người bị Nguyệt Liên Phi liều mạng ngăn cản, người trong mỗi tông linh quang nhất điểm đều vội vàng phát ra phi giản, báo cho đệ tử đợi lệnh phía bên ngoài. Mà ai ngu xuẩn một chút, thấy người ngoài phát ra phi giản, cũng theo sát đem phi giản ra.

Lúc này tất cả người cũng không vội mà truy kích, lập tức lại bắt đầu giằng co, mà Nguyệt Liên Phi tuy vừa mới bị đánh cho trọng thương, nhưng cũng không người nào đối với nàng hạ thủ.

Thứ nhất nơi này có mặt không ít người, đều là ái mộ nàng từ tận đáy lòng, chẳng qua là ngại lệnh sư môn, mới bắt đắc dĩ cùng nàng động thủ. Thứ hai những người khác cũng biết Minh Nguyệt Các tuy nhỏ, nhưng mạng lưới liên lạc lại là khổng lồ vô cùng, nếu quả thật trêu chọc quá sợ rằng người nào động thủ cũng sẽ không sống được tốt.

Vừa tiếp đến Tiểu Đậu Tử, Nguyệt Trừng liền ngay cả quay đầu lại cũng không dám, lập tức liều mạng ngự kiếm hướng về phía điểm tiếp ứng của Minh Nguyệt Các mà bay đi.

Bị người xem như món hàng nắm ở trên tay, lúc này Tiểu Đậu Tử phát hiện mình thoáng cái liền từ lòng bàn tay lão đạo hung hăng hống hách, đổi thành nắm tay của tỷ tỷ xinh xắn này, tâm tình buông lỏng không ít.

Len lén đánh giá tiểu cô nương này, mày nhỏ tinh tế cong cong, ánh mắt linh động như bao phủ một tầng hơi nước, cả khuôn mặt tràn đầy linh khí nói không ra lời. Tiểu Đậu Tử lớn như thế rồi, trừ đại tỷ tỷ vừa mới hỏi mình cái kia ra, thì cho tới bây giờ chưa có nhìn qua cô nương xinh đẹp như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn đã mê muội, ngó chằm chằm vào gương mặt người ta.

Nhìn điệu bộ của tỷ tỷ này, so với xú lão đầu kia chắc dễ nói chuyện hơn nhiều? Ít nhất mình cũng không ăn bánh bao của nàng, nàng sẽ không làm gì mình đi? Nghĩ đến đây, Tiểu Đậu Tử dấy lên dũng khí nhỏ giọng nói với Nguyệt Trừng: “Tỷ tỷ!”

“. . . Một chút phản ứng cũng không có, hay là ta nói quá nhỏ hả!” Tiểu Đậu Tử nghĩ như vậy. Thế là lần nữa dấy lên dũng khí nói to hơn một chút: “Tỷ tỷ! Đại tỷ! Đau!”

Lời còn chưa nói hết, trên đầu đã trúng một vỗ. “Ta không nói chuyện với ngươi, ngươi đừng có mở miệng ra cho ta, ta hiện tại muốn toàn tâm lên đường, ngươi đừng phiền ta, nếu không sẽ ăn khổ đấy. Trêu chọc ta đây phiền lòng, ta sẽ ném ngươi xuống nơi này.” Chỉ nghe Nguyệt Trừng lạnh lùng nói.

Tiểu Đậu Tử nghe nói như thế liền lạnh lẽo trong lòng, tự động chém rơi hai chữ tỷ tỷ: “Ta chửi con mẹ nó chứ! Ả đàn bà thúi này cũng khó dây dưa quá đi, ta nào có tội tình gì.” Nghĩ đến đây hắn không nhịn được liếc xuống đất, hai mắt trở nên choáng váng, sắc mặt càng là bị hù dọa một trận tái nhợt.

Vừa mới đi qua một trận hỗn loạn, bây giờ nghe đến con quỷ nhỏ này muốn đem mình ném xuống, lúc này mới để ý tới mình lại đang phi hành cách mặt đất đến trăm trượng. Con quỷ nhỏ này lại chỉ dẫm ở trên một thanh đoản kiếm dài hơn một xích, ngộ nhỡ xảy ra chuyển gì, tiểu gia ta không muốn cùng nàng chết vì hận tình.

Lúc này Tiểu Đậu Tử càng nghĩ càng sợ, thân thể nhỏ bé không ngừng giãy dụa, lập tức thật sự không nhịn được “Oa” một tiếng, bắt đầu lên tiếng khóc lớn, đại náo loạn lên.

Nguyên bản Nguyệt Trừng nhìn mình vừa nói xong, tiểu tử này lập tức im bặt đi, sắc mặt trắng bệch, còn tưởng là tiểu tử này bị mình làm cho kinh sợ. Ai ngờ bây giờ đột nhiên khóc lớn đại náo hẳn lên, lại cũng khiến phi kiếm của nàng nghiêng nghiêng ngả ngả, ngả tới xoay lui.

Đang chuẩn bị động thủ trừng phạt tên tiểu quỷ trên tay, lại nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách ra, hai người nhìn thoáng qua nhau. Nguyệt Trừng liền phát hiện bàn tay đột nhiên nhẹ đi, ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.

“A ~ !”

Nàng chỉ thấy Tiểu Đậu Tử giống như một cây bạch đàn mới lột vỏ sạch sẽ, toàn thân trần truồng không mảnh vải rơi xuống. Trong lòng Nguyệt Trừng cũng là quýnh lên, thiên thư nhưng còn ở trên thân tiểu tử này, không thể có chút sai lầm. Liền tranh thủ ngự kiếm, phi thẳng xuống đuổi theo.

Tới lúc gần thấu sát Tiểu Đậu Tử, Nguyệt Trừng trảo một cái, nghĩ rằng dễ như trở bàn tay. Lại không nghĩ tới tiểu tử này toàn thân trơn, toàn thân lại mất thế, tay vừa trợt ra thì thân thể đã tiếp bay ra ngoài. Cuống quít quá, nàng lại bắt lung tung mấy cái, lại bắt được một cái vật nhỏ mềm nhũn.

“Chỗ có lực thì dễ làm rồi!” Nguyệt Trừng không chút nghĩ ngợi dùng thêm lực kéo lên.

“Ai da! Mẹ của ta ơi!” Tiểu Đậu Tử lại là một trận khóc thét kinh thiên động địa giống như như heo bị thọc tiết.

Nguyệt Trừng lúc này mới chú ý tới, trên tay mình kéo lại là Tiểu Đậu Tử cái ấy, lập tức xấu hổ, khuôn mặt đỏ như gấc. Bàn tay nhỏ đang nắm chặt rụt trở về, xoa mạnh vào trên thân.

Tay co rụt lại, làm cho Tiểu Đậu Tử vừa mới được chụp lại, rơi xuống lần nữa. Lần này đến là không có một âm thanh nào, bởi vì lần này rơi, vừa tung, vừa ném, cả người Tiểu Đậu Tử chỉ có thể hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.

Mắt thấy người này cũng sắp rơi tới trên mặt đất, Nguyệt Trừng cũng bất chấp tất cả, nhảy khỏi phi kiếm, vội vàng ôm Tiểu Đậu Tử vào trong ngực.

Lăn qua lăn lại mấy vòng chẳng những đã làm Tiểu Đậu Tử mất nửa cái mạng, mà Nguyệt Trừng cũng nhũn cả người ra, trái tim như là muốn nhảy khỏi lồng ngực vậy.

Nguyệt Trừng cũng chịu không được nữa, vội vàng há miệng lấy hơi. Thu hồi lại phi kiếm trên mặt đất, cúi đầu vừa nhìn khiến Nguyệt Trừng giận thiếu chút nữa thăng thiên. Bởi vì Tiểu Đậu Tử, tiểu tử này lại dám thừa dịp xuyên qua khe hở cổ áo ngó chăm chú bộ ngực của mình, nước mắt nước mũi lại giàn giụa chảy không ngừng.

Nguyệt Trừng đáy lòng thầm giận! Hung hăng ném Tiểu Đậu Tử lên trên mặt đất, nhưng ném xong nàng lập tức hối hận rồi.

Ngươi suy nghĩ một chút, y sam của Tiểu Đậu Tử sớm đã bị Thiên Quỷ Môn - Hình Đồng Lang cùng với Nguyệt Trừng hai người, xé cho sạch sành sanh. Bây giờ toàn thân không mặc gì cả, một ném này, là làm cho Tiểu Đậu Tử ngã chổng vó lên trời. Nhưng cũng làm cho bộ vị trọng yếu của hắn hiện ra trước mắt, lộ rõ mồn một, thế này thì nhân gia tiểu cô nương sao chịu được.

“Ai da! Ti ~ mẹ ơi, đau chết mất, tỷ tỷ ngươi không nhẹ chút được sao.” Tiểu Đậu Tử đau kêu cha gọi mẹ.

“Ta mặc dù chỉ là một tên khất cái, nhưng thân nhỏ thể nhược, làm sao chịu nổi ngài hành hạ? Còn may nếu như không phải ta đã quen sống khổ, thì ngươi mà chết thì ta cũng sắp xanh cỏ rồi.”

Thao thao bất tuyệt một hồi, Tiểu Đậu Tử đột nhiên khó hiểu sao nàng không có nói gì. Ngẩng đầu nhìn lên, tiểu cô nương này sao lại quay không thèm nhìn mình? Cúi đầu xuống cái, hắn nhìn mình một chút rồi cũng im bặt đi luôn.

Lúc này Tiểu Đậu Tử không nói chuyển, trái lại để cho Nguyệt Trừng cảm thấy kỳ quái, khóe mắt len lén liếc qua. Vừa nhìn xong lại càng thấy kỳ quái, tên thối khất cái này làm sao đột nhiên sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run.

“Oa!” Tiểu Đậu Tử bỗng nhiên gục trên mặt đất, liều mạng khóc lên. Hắn khóc tựa như chim quyên lệ máu chảy dài, chảy qua suối cạn chảy ngoài biển đông, liên miên không dứt vừa ai oán lại vừa ủy khuất, làm cho người nghe không nhịn được mà chua xót trong lòng.

“Này, ngươi sao vậy?” Nguyệt Trừng nhìn vậy cũng là có chút lo lắng hỏi.

Chỉ nghe Tiểu Đậu Tử khóc sướt mướt hồi đáp: “Người ta mặc dù là cái tên khất cái, nhưng dầu gì cũng là con nhà đứng đắn. Hôm nay như vậy bị ngươi lột sạch quần áo, một hơi thấy trọn vẹn, ngươi là kiếm được rồi, nhưng còn ta sao còn mặt mũi gặp người khác đây.”

Nghe được Tiểu Đậu Tử nói thế, trên mặt Nguyệt Trừng có vô số gân xanh giống như mấy con giun nhỏ mảnh dài hẹp xông ra. Nhưng nàng vẫn là len lén lại nhìn thoáng qua, hai má đỏ ửng một hồi, trong trắng lộ hồng trông rất đẹp mắt.

Bất quá xấu hổ thì xấu hổ, tràng diện nói không thể nói ra, nếu không làm cho thiên hạ biết đường đường Minh Nguyệt Các đệ tử lại nhìn lén cái kia của nam nhân, thế thì sao ngẩng đầu lên nổi.

Nguyệt Trừng khuôn mặt xanh đen nói: “Câm miệng, trẻ ranh miệng chưa mọc râu, ai thèm xem.” Nói xong còn lại trộm liếc một cái, hừm ~ chẳng những ngoài miệng không có râu, liền ngay cả phía dưới cũng không có.

“Mảnh khăn lụa này cho ngươi lấy che trước, thật mất mặt.” Nói xong lấy ra một miếng lụa mỏng màu vàng nhạt đưa cho Tiểu Đậu Tử, sau đó quay đầu không dám nhìn nữa.

Tiểu Đậu Tử luống cuống tay chân, đem khăn lụa qua loa trói ở trên người, lúc này hắn nhìn thấy y phục của mình bị xé nát trước đó nằm cách đó không xa, mà túi tiền lấy được từ trên thân Thanh Trúc Tử, rơi cạnh bên chân. Thừa dịp Nguyệt Trừng không để ý, vội vàng nhặt lên, sau đó giả vờ đáng thương nhìn Nguyệt Trừng, nhìn đến cho Nguyệt Trừng rợn cả tóc gáy.

Không nhịn được mềm lòng, Nguyệt Trừng không thể làm gì khác hơn là mở miệng lại hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?”

“Tỷ tỷ, ta đói bụng.”

“Đói bụng ta cũng không có cách nào khác, ở đây trước không tới thôn, sau không thấy điếm, ta đi đâu tìm ăn bây giờ. Huống chi trên người của ta cũng không mang tiền.” Nguyệt Trừng hơi nhíu lại hai bờ lông mày, nói.

Trước mắt vị đại tỷ tỷ này nói còn hơn không nói, rõ ràng có ẩn dấu hai cái bánh bao nhỏ, Tiểu Đậu Tử đang còn giả bộ không nhịn được nhắc nhở: “Nhưng ngươi rõ ràng có mang theo bánh bao mà.”

“Bánh bao! Ta làm chi có bánh bao.” Nguyệt Trừng kinh ngạc nói.

“Có! Ta vừa mới rõ ràng thấy được trong bộ ngực của ngươi giấu hai khỏa bánh bao trắng, tuy rằng hơi nhỏ một chút, nhưng ta chỉ cần một cái là tốt rồi.”

Trong khoảng thời gian ngắn, Nguyệt Trừng còn có thể chưa hiểu được. Thế nhưng lập tức nghĩ thông suốt, bánh bao trắng bên trong miệng tiểu tử thúi này, không phải là trước ngực mình hai luồng trắng như tuyết kia sao. Nghĩ đến đây, đầu nàng bốc hỏa, tiểu tử thúi này lại còn dám nhìn lén, chẳng qua vừa nghe được “hơi nhỏ một chút” khiến Nguyệt Trừng như mất đi lý trí.

Chỉ cảm thấy trong đầu mình thật giống như có sợi tơ, “băng” một tiếng chặt đứt ra, lúc này Nguyệt Trừng hoàn toàn quên mất chuyện trên thân tiểu tử này đang cất giấu thiên thư. Tiếp theo chỉ nghe thấy một trận tiếng kêu gào giống như heo bị thọc tiết, không ngừng vang lên.

Dưới trận đòn của Nguyệt Trừng cộng thêm kinh sợ nối tiếp kinh hãi, Tiểu Đậu Tử chỉ cảm thấy đầu óc nặng đi, cả người cứ như vậy ngất đi.

Tiểu Đậu Tử thế này lại không có chuyện gì, nhiều nhất cũng chỉ là sưng mặt sưng mũi, Nguyệt Trừng trái lại bị giật mình: “Ta hạ xuống tay có nặng như vậy sao?”

Nghĩ thế, Nguyệt Trừng vội vàng xem xét Tiểu Đậu Tử một thoáng, nhìn kỹ, thì ra chẳng qua là ngất đi. Nguyệt Trừng vỗ mạnh bộ ngực nói: “May quá không có chuyện gì!” Nói xong cũng không dám đánh tiếp, chỉ đành phải cầm chặt lấy Tiểu Đậu Tử ngự kiếm mà lên.

Nói tới Tiểu Đậu Tử ngất đi, đầu tiên là đầu óc trầm xuống, sau đó là chìm trong bóng tối vô tận.

Nhìn trước mắt thấy một mảnh hồ quang nhộn nhạo, hoa tốt cỏ xanh trông như tấm đệm, Tiểu Đậu Tử có chút không thể hiểu nổi, mình sao lại ở chỗ này. Rõ ràng bản thân mình đã bị đánh cho một trận ngất đi, sao chỉ chớp mắt đã tới chỗ này.

Bên cạnh của bờ hồ cạnh rừng cây, dựng đứng trước một tòa phòng trúc tương đối lịch sự tao nhã, phía ngoài phòng trúc còn vây quanh một tầng hàng rào mọc đầy dây leo nhỏ. Tiểu Đậu Tử tò mò đi tới, trong bụng nghĩ: “Qua đó xem một chút có người ở hay không, may mắn còn có thể biết được tại sao ta lại ở đây.”

Tiểu Đậu Tử vừa đến gần, nhìn thấy trước sân của phòng trúc, đang ngồi một nam tử có cái vẻ mặt y như nấm mốc, nam tử này chính là bắt chước bộ dạng hằng ngày của Mạc Ngôn Đạo, mỉm cười với Tiểu Đậu Tử.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.