Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu Vô Ngân

Phiên bản Dịch · 1777 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

Kiếm Si Nhi không đáp, rõ ràng nàng cũng nghĩ thế.

Nhưng này không hề gì, nàng còn đang kinh ngạc không ngớt đây, dẫu cho chỉ là Lâm Việt chỉ mới thắng được.

Đây là Long Lân trưởng lão a!

Nếu sư phụ Dương Tình của nàng biết chuyện, thể nào cũng trợn tròn mắt lên cho coi.

- Là ngươi dạy nàng đúng không?

Long Lân nhìn sắc mặt của hai người rồi hỏi.

- Đầu tiên cố ý đón đỡ chiêu đầu lừa ta thừa thắng xông lên, thật ra là đang muốn không ngừng tiêu hao thể lực của ta, nhưng thôi, ta chỉ muốn hỏi sao ngươi biết sơ hở ở chiêu thứ tám?

Lâm Việt cười, liếc nhìn hắc đao rồi nói:

- Dùng hồn nuôi, lấy máu rèn, người tên Long Lân, đao cũng Long Lân, đúng không?

Long Lân ngạc nhiên nhìn hắn:

- Ngươi?!

Quả thực Long Lân bị chấn kinh, bí mật của Long Lân đao hắn vẫn luôn giữ kín chưa từng kẻ với ai, đừng nói người ngoại, ngay cả đệ tử Đệ Thất cung cũng không biết đại đao này tên là gì đâu.

Càng đừng nói cách luyện đao với dưỡng đao.

- Tại hạ cũng là một người yêu đao nên mới nhận ra thôi.

Lâm Việt giải thích, dĩ nhiên là sẽ không nói cho Long Lân rằng trong vòng lặp hai người từng là bằng hữu nên mới biết chuyện này, mà có nói cũng chẳng ai tin, trừ một người.

Thật đáng tiếc, tất cả chỉ còn là ký ức của Lâm Việt.

Không phải ngẫu nhiên mà Kiếm Si Nhi được hắn chọn xuất chiến, đơn giản là hắn biết Long Lân nhìn dáng vẻ hung ác dữ dằn nhưng thực ra lại không giết nữ nhân, vậy nên chắc chắn nàng sẽ không nguy hiểm chết người được.

- Dù thế trong thiên hạ cũng không có mấy người có nhãn lực ngang với các hạ đâu.

Long Lân tò mò quan sát Lâm Việt, từ đầu đến cuối hắn không hỏi thân phận, không hỏi mục đích của đối phương nhưng cũng không có thất lễ, đây cũng là một điểm kỳ quặc của tên này.

Tên đao si này chỉ kết giao với đao và người hiểu đao thôi.

Lâm Việt đổi chủ đề:

- Cuồng Đao thập thức của ngươi không chỉ có sơ hở ở đao thứ tám thôi đâu, đao cuối cùng cũng có nữa.

- Vô lý!

Long Lân nghi ngờ nhìn hắn:

- Chiêu thứ tám ngươi nhìn thấy, nhưng chiêu thứ mươi bản tọa vẫn chưa xuất thủ đâu?

Lâm Việt không đáp, giơ tay ra, lập tức một cành cây gãy bị hắn hút lên nắm trong tay, diệu khí tỏa ra bao lấy đồng thời đẽo gọt, trong nháy mắt đã làm ra một cây đao gỗ năm thước.

Kiếm Si Nhi và Long Lân đều nhìn mà thán phục.

"Nhất nhiên Chuyển Luân cảnh lại có thể khống chế diệu khí thành thạo như vậy, cũng ghê gớm đấy."

Long Lân nghĩ thầm.

Giải thích chút về Chuyển Luân cảnh, khi từ Phổ Độ cảnh đột phá lên trong đan điền sẽ hình thành chín Chuyển Luân trản không sáng, mỗi khi thắp được một ngọn đèn sẽ tăng một tiểu cảnh giới tương ứng với tuần tự chín tiểu cảnh giới từ Nhất nhiên tới Cửu nhiên, khi cả chín đèn đều sáng, nếu có thể hợp nhất các Chuyển Luân trản lại sẽ tiếp tục đột phá, bước vào Siêu Thoát cảnh!

Trở lại lúc Lâm Việt đẽo xong đao, hắn liền chỉ vào Long Lân:

- Lần này ta ứng chiến, mời!

Long Lân nghe vậy sáng mắt lên, rõ ràng hắn muốn đánh nhau với Lâm Việt hơn là Kiếm Si Nhi.

Vậy nên hai người không dông dài chi hết, Long Lân giương đao lên, Lâm Việt chắp tay phải sau lưng, tay trái cầm đao, đao ý tỏa ra vậy mà gần tương tự với đao ý của Long Lân.

Long Lân thấy vậy thì kinh ngạc ngây người giây lát, nhưng chỉ trong khoảnh khắc này Lâm Việt đã chớp thời cơ xuất thủ, đao khí chém nghiêng từ dưới đất lên, dù vẫn cách hắn những ba trượng nhưng Long Lân biết, mình thua!

Quả nhiên khi hắn chặn đao khí, Lâm Việt đã áp sát vung đao bổ xuống!

Long Lân vội giơ ngang hắc đao lên đón đỡ.

Rắc!

Đao gỗ nhanh hơn trong khoảnh khắc chém lên vai Long Lân liền bị lực phản chấn làm nát vụn, ngược lại Long Lân không chút thương tổn.

Tuy thế ai thắng ai bại đều rõ ràng.

Một chiêu!

Chỉ một chiêu liền đả bại hắn!?

Kiếm Si Nhi trừng mắt, chấn kinh nhìn trận chiến diễn ra.

Lâm Việt vứt nửa thanh đao trên tay đi, cười:

- Đa tạ ứng chiến!

- Chiêu cuối cùng... Không thể nào.

Long Lân lạnh lùng hỏi:

- Tại sao ngươi biết chiêu này?

Lâm Việt đáp:

- Dùng tám chiêu trước mà suy diễn ra thôi.

Long Lân không biết nói gì nữa, thức thứ mười quả thực là được hắn dung hợp chín chiêu trước đó mà tạo ra, nhưng Lâm Việt chỉ dùng tám thức đã thành, lại còn nhanh hơn hắn!

- Đã hiểu rồi chứ?

Lâm Việt nhìn hắn, tiếp:

- Nếu vẫn không hiểu, vậy xem ra ta quá coi trọng ngươi rồi.

Đoạn, hắn quay người bỏ đi, Kiếm Si Nhi thấy vậy cũng vội đuổi theo.

- Thánh tử, chúng ta cứ thế này mà... đi à?

Lâm Việt lắc đầu:

- Không a, dĩ nhiên, ta đây là đang chuẩn bị câu cá.

Quả nhiên, sau lưng vang lên giọng Long Lân:

- Xin chờ một chút!

Long Lân đi vội vòng lên trước hai người, chắp tay cúi đầu với Lâm Việt:

- Long mỗ đã hiểu, đa tạ các hạ chỉ giáo.

Kiếm Si Nhi ngây ra, vị trưởng lão này lúc ra sân đáng sợ như vậy, giờ lại khách khí với thánh tử như thế?

Khó hiểu thật.

- Đao đạo học hải vô biên, sau này nếu gặp khúc mắc cứ việc tới tìm ta.

Lâm Việt nói.

Không ai trong Vong Tiên tông có thể chỉ điểm Đao đạo cho Long Lân, vậy nên hắn có nhiều chỗ không thông cũng chỉ đành tự tìm hiểu, bây giờ có cao thủ sẵn sàng trợ giúp sao có thể không vui mừng, liền hỏi:

- Dám hỏi tôn tính đại danh các hạ?

- Lâm Việt.

Kiếm Si Nhi bổ sung:

- Vị này chính là thánh tử được tông chủ sắc phong hôm qua thưa trưởng lão.

Long Lân cười lớn:

- Thì ra là thánh tử, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, sau này xin làm phiền thánh tử nhiều hơn.

Vốn dĩ Dương Tình đã đem việc phong chức này truyền cho các cung rồi, nhưng Long Lân nghe tai này lọt ra kia, căn bản không quan tâm thánh tử thánh nữ gì cả, lúc đầu không nhận ra Lâm Việt cũng là chuyện thường.

Lâm Việt thấy thời cơ đã điểm, mới mời:

- Long cung chủ có muốn cùng ta tham gia Hồng Mông đấu chiến?

Long Lân lắc đầu:

- Chuyện này tông chủ cũng từng nhắc tới, nhưng mấy cao thủ sẽ tham gia không ai theo Đao đạo cả, đao tu có thể dùng đao ý đao khí thì càng ít, nên...

Những tu sĩ chuyên tu một loại binh khí như kiếm tu đao tu, họ lĩnh ngộ ra ý cảnh của binh khí đó gọi là ý, đao ý kiếm ý, lại biết dùng diệu khí mà đánh ra đòn viễn công gọi là khí, ví dụ đao khí kiếm khí vậy.

- Chưa chắc đâu, đến lúc đó sẽ có một đối thủ xứng tầm chờ ngươi.

Nghe vậy, Long Lân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

- Nếu thánh tử đã mở lời như vậy, bản tọa lần này liền tham gia vậy.

- Được.

Lâm Việt nhìn về hướng Đệ Thập Nhị cung, lẩm bẩm:

- Chắc bọn họ cũng trở về rồi.

Long Lân cùng Kiếm Si Nhi nhìn nhau khó hiểu.

Nhưng Lâm Việt đã cáo từ đi về, Long Lân cũng trở lại luyện tập.

Mãi đến lúc này Kiếm Si Nhi mới biết được mục đích của Lâm Việt, vừa đi nàng vừa hỏi:

- Thánh tử, lần này tông ta sẽ đem rất nhiều thí sinh đi tham dự Hồng Mông đấu chiến à?

Lâm Việt lắc đầu:

- Không, quý hồ tinh bất quý hồ đa, vài người là đủ rồi.

Kiếm Si Nhi gật đầu, mừng thầm trong lòng, vì một trong vài người đó là nàng.

Dù nhân tuyển đi Hồng Mông đấu chiến đã được Đệ Thập Nhị cung định ra nhưng nàng cảm thấy mấy người Lâm Việt chọn mới thật có hy vọng thắng.

Những người trong danh sách lúc trước tham dự chẳng qua cho có mà thôi, dẫu rằng trong đó cũng có tên nàng và sư phụ nàng.

Lúc họ về đến ngoài cổng Đệ Thập Nhị cung vừa lúc một Nam Minh phượng hoàng đáp xuống, từ trên lưng nó Dương Tình với một nam tử trung niên nhảy xuống.

Đối phương gương mặt hiền lành, tuy không vạm vỡ như Long Lân nhưng cũng rất cường tráng, chỉ lắc thần sắc tái nhợt, rõ ràng là bị thương không nhẹ.

- Thánh tử.

Dương Tình chắp tay chào.

Nam tử lúc này vội nhìn lại, đi tới cúi đầu bái:

- Thì ra là vị thánh tử này cứu ta, đại ân đại đức xin khắc cốt ghi tâm.

- Liễu trưởng lão không cần đa lễ.

Liễu Vô Ngân thoáng bất ngờ, hắn đúng là trưởng lão Vong Tiên tông đồng thời cũng là cung chủ Đệ Tam cung, nhưng mình căn bản không quen Lâm Việt mà Lâm Việt lại biết hắn, trong lòng có chút thụ sủng nhược kinh.

Lâm Việt nói tiếp:

- Xem ra Dương trưởng lão không đến muốn, đám dư nghiệt Ẩn tông kia lại dám mưu đồ làm loạn, đã xử tội hết rồi chứ?

Dương Tình gật đầu:

- Toàn bộ tử hình.

Liễu Vô Ngân cảm kích:

- Là ta sơ suất mới bị bọn chúng vây công, may mà có thánh tử thần cơ diệu toán.

Dương Tình trên đường về đã kể hết chi tiết cơ bản cho Liễu Vô Ngân, nhưng chính nàng cũng không rõ lắm, tại sao Lâm Việt lại biết Liễu Vô Ngân sẽ suýt mất mạng ở Ẩn tông chứ?

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 315

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.