Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người chết không cần biết

Phiên bản Dịch · 1756 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

"Bảy bước hướng Bắc, kiếm chém về Tây Nam, lại bước lên năm bước, chiêu thứ mười Thiên Diễn kiếm quyết phía Đông." Tiếp tục lẩm nhẩm lời dạy, Kiếm Si Nhi vận diệu khí truyền vào Xích Nguyệt kiếm.

Tu vi nàng không cao bằng địch thủ, một khi thế công của nàng yếu đi để Cửu Tước bắt được sơ hở mà phản kích, nàng nhất định thua cuộc!

Kiếm Si Nhi liên tục soạn lại trong đầu lời dặn của Lâm Việt, tiếp tục tấn công!

- Vô dụng thôi...

- Nghe nói đây là công pháp bí truyền của Xích Tiêu các, Bất Diệt đại chung, căn bản kiếm khí của sư muội chém không vỡ được.

Còn Lâm Việt thì đang nhàn nhã ngồi trên ghế êm, nhâm nhi ly trà Dương Tình đem tới, Mạc Hà với mấy trưởng lão khác nhìn mà kinh ngạc.

Dương Tình là ai chứ?

Nữ cung chủ duy nhất Vong Tiên tông, tính cách cao lãnh, xưa nay chưa từng đem nam nhân đặt vào trong mắt, bây giờ lại ngoan ngoãn hầu hạ Lâm Việt?

- Các vị có gì muốn hỏi sao?

Lâm Việt buông chén, nhìn họ hỏi.

Mạc Hà trả lời:

- Kiếm Si Nhi có thể chiến đấu đến mức này đã vượt ngoài dự đoán của chúng ta, có lẽ chạm đến là thôi là được rồi?

Lâm Việt lắc đầu.

Cầm Cơ không nói gì, im lặng quan sát trận đấu, thầm nghĩ: "Nàng đang tìm kiếm thứ gì vậy?... Ồ, không tệ, rất có tài a."

Trên đài, Kiếm Si Nhi dựa vào thế công dồn dập mà từng bước áp sát Bất Diệt đại chung ở một góc độ đặc biệt, đến khi vừa tiếp cận vào phạm vi ba thước xung quanh, lập tức thi triển đại chiêu!

- Không thể nào!

Cửu Tước kinh hoảng thu hồi chiêu thức, nhưng vẫn chậm, kiếm khí sắc bén đâm xuyên màng chắn xọc thẳng vào vai nàng, thân hình cao lớn lập tức lui lại mấy bước mới đứng vững lại được nhưng lại chẳng thể che giấu lượng máu chảy ồ ạt cho biết nàng đã trọng thương.

- Xuất sắc - Cầm Cơ lập tức lên tiếng - Kiếm Si Nhi, ngươi xuống được rồi.

Nàng biết Kiếm Si Nhi đã hao sạch diệu khí, không thể đánh tiếp được nữa.

Lâm Việt thấy vậy thì rất hài lòng với năng lực phản ứng của nàng, thân là tông chủ, nàng cũng không thể hoàn toàn dựa vào hắn tới gánh vác tông môn này chứ?

- Thánh tử, ta đã về.

Kiếm Si Nhi lui xuống thở dốc, sắc mặt hơi tái.

Nhưng trong ánh mắt của nàng lại ngập tràn cảm giác vui sướng kích động, rõ ràng tâm tình cực kỳ tốt.

- Thích chứ?

Lâm Việt gật đầu, nhấp thêm một ngụm trà.

Kiếm Si Nhi chưa kịp đáp thì nhìn thấy Dương Tình, lúc này mới giật mình.

Chết cha, chiến thắng thì đi tìm thánh tử báo tin đầu tiên mà lại quên béng đi sư phụ, làm sao giờ?

Nhưng cũng hết cách, chỉ đành ngập ngừng chào:

- Sư... sư phụ...

Dương Tình nhìn nàng, trong lòng cố nhiên hiểu hết, chỉ là sáng nay bị đối phương bắt gian tại trận, ấy nhầm, bắt gặp tại chỗ, vả lại tối hôm qua bản thân còn lừa đuổi nàng đi, trong lòng vẫn thấy hơi áy náy, bây giờ sao có thể không vui cho được, mới mỉm cười khen:

- Đồ đệ rất giỏi a, sư phụ tự hào về ngươi.

Kiếm Si Nhi lúc này mới thở phào một hơi, Lâm Việt lại bảo:

- Được rồi, đi xuống hồi phục đi.

Một bên khác, Tiêu Dao Tôn xám mặt lại, nếu Cầm Cơ không kịp thời cho Kiếm Si Nhi xuống đài, vậy hắn sẽ để Cửu Tước giết chết nàng, như vậy ít nhiều cũng gỡ lại chút thể diện.

Cơ mà bây giờ lại thành Kiếm Si Nhi chiếm thượng phong, lại không muốn khinh người quá đáng, chạm đến liền thôi, cực kỳ nghĩa khí a.

Nói xem hắn có tức hay không?

- Cao thủ Vong Tiên tông quả khiến người ta mở mang tầm mắt đấy.

Tiêu Dao Tôn cười nói, tức thì tức chứ bộ tịch bên ngoài thì vẫn phải làm cho đủ, lại chỉ một đệ tử khác:

- Trận thứ hai ngươi lên đi.

Cửu Tước đỡ vai bị thương đã cầm máu thất thểu đi về, cúi đầu xin lỗi Tiêu Dao Tồn:

mf

- Sư phụ, nha đầu kia nhìn ra sơ hở trong chiêu thức của đồ đệ...

- Bản tọa biết, ngươi chữa thương trước đã.

Tiêu Dao Tôn gật đầu, ánh mắt bất giác liếc về phía Kiếm Si Nhi, lại thấy nàng đang ngồi bên cạnh một thiếu niên lạ hoắc.

Chàng trai này còn đang uống ly trà mà Dương Tình rót cho, Tiêu Dao Tôn thầm bất ngờ: "Tiểu tử này lại có thể sai bảo một cung chủ hầu hạ như thế?"

"Kỳ quái... Cả nữ đệ tử kia cũng không đúng, chỉ cấp bậc đó mà có thể nhìn ra điểm yếu trong chiêu thức của Cửu Tước... Không lẽ là thiếu niên kia phá giải?"

Tiêu Dao Tôn suy tính rồi nhìn lên Vong Tiên đài, lúc này một nam đệ tử cao gầy đã đứng lên xưng danh:

- Đệ tử Xích Tiêu các Sa Thiền, Ngũ nhiên Chuyển Luân cảnh, khiêu chiến đệ tử Vong Tiên tông!

Vừa dứt lời, bên dưới lên vang lên mấy tiếng xì xào ồn ào không ngớt:

- Không ngờ còn mạnh hơn nữ nhân vừa nãy.

- Bốn người này một người so một người còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần a.

- Khó rồi, Si Nhi sư muội vừa nãy đã thắng nhưng bây giờ không lẽ lại tiếp tục phái nàng tới xuất chiến?

Các trưởng lão bất giác đồng loạt nhìn sang Lâm Việt, chuyện Kiếm Si Nhi đánh bại Cửu Tước hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ, tại vì thật sự nếu để Cửu Tước đánh trúng một lần thôi, sống chết thì chưa tính, nhưng thua cuộc là nhất định rồi.

Cơ mà nếu chỉ nhìn tu vi thì hơi bị khinh thường Lâm Việt rồi, kỹ năng chiến đấu của hắn đã không thể chỉ đơn giản là cảnh giới cao hơn là chắc thắng đâu.

Dĩ nhiên nếu cảnh giới cao hơn quá nhiều hoặc sức mạnh quá cao thì vẫn thua như thường, nhưng bây giờ tình cảnh chưa đến mức bết bát như vậy.

- Thánh tử, người tiếp theo có thể là ai bây giờ?

- Đúng vậy, Kiếm Si Nhi thắng được đã là kỳ tích...

Lâm Việt vươn vai mấy cái rồi đứng lên:

- Đệ tử Đệ Thập Nhị cung đã không thể đánh được nữa...

Các trưởng lão đều cau mày, nhưng không ai phản đối, Lâm Việt nói đúng, nhưng... nếu không thì ai lên ứng chiến?

Lúc này Lâm Việt đi tới:

- Nên lần này để ta giãn gân chút vậy.

Hắn ung dung lên tiếng như thể đang nói chuyện đùa, cơ mà lại khiến mọi người đều tưởng mình nghe nhầm.

Cầm Cơ nghe thấy cũng phải can:

- Không được, bây giờ ngươi chỉ có Nhất nhiên Chuyển Luân cảnh thôi.

Lâm Việt nhìn nàng nói:

- Đó chỉ là tu vi Diệu khí thôi, đừng quên ta cũng tu luyện cả Thần niệm và Chiến thể nữa.

Cầm Cơ nhớ lại đêm qua Lâm Việt đang đột phá thêm một cảnh giới Chiến thể.

Trước khi đạt tới Diệu khí Siêu Thoát cảnh rất ít ai tu luyện Chiến thể, vậy mà tên này đi đồng tu ba loại luôn thể.

Cầm Cơ tuy chưa từng trực tiếp chứng kiến sức mạnh Thần niệm của hắn, nhưng có thể đi vào Yêu Ma hải cứu nàng ra hẳn cũng không yếu được đâu?

Dĩ nhiên nàng nhìn ra tu vi Thần niệm của Lâm Việt chỉ mới là Bách niên, là Linh cảnh thôi, cơ mà nếu chỉ có thế lại đả thương được Hải vương ngay ở địa bàn của hắn?

- Được, cẩn thận đấy.

Cầm Cơ không ngăn nữa, dặn dò một câu.

Dương Tình cũng đi lại:

- Thánh tử, vạn sự lấy an toàn làm đầu.

Lâm Việt không đáp mà chỉ gật đầu rồi bước lên đài.

- Kia là thánh tử mà?

- Chẳng phải thánh tử với thánh nữ giống nhau đều không có khả năng chiến đấu à?

- Đây là muốn tự sát chăng?

Chúng đệ tử bàn luận sôi nổi, đại ý chính là vừa nãy Kiếm Si Nhi thắng được đơn giản là may mắn nên tên này bây giờ quá coi thường người Xích Tiêu các mới lên chịu chết.

Lâm Việt không quan tâm, ngoắc ngoắc ngón tay với đối thủ:

- Tới đây đi.

- Sa Thiền ta không giết sâu kiến vô danh, hãy xưng tên đi.

Sa Thiền bước lên, uy thế tăng vọt, quần áo phấp phới, một phân thân cao ba trượng đột ngột xuất hiện ra bên cạnh hắn!

Thấy vậy, mọi người Vong Tiên tông đều cả kinh không ngớt.

- Công pháp cấp cao quá, lại có thể ngưng tụ ra phân thân!

- Sa Thiền mạnh hơn Cửu Tước quá nhiều!

- Thánh tử lần này e là lành ít dữ nhiều.

Kể cả các cung chủ cũng hơi e ngại giùm Lâm Việt, không ngờ đệ tử Xích Tiêu các bây giờ cũng lợi hại như vậy.

Nhưng thất trưởng lão Long Lân đứng đằng xa nhìn lại thì chỉ cười khinh:

- Múa rìu qua mắt thợ, đáng tiếc.

Quả nhiên, Lâm Việt không hề kinh hoảng mà chỉ nhẹ nhàng trả lời:

- Người chết không cần biết.

Sa Thiền sát khí tỏa ra:

- Người chết? Tốt tốt, để xem lúc nữa ngươi có còn mạnh miệng được không?

Nói đoạn hắn khom lưng rồi lao vụt về phía trước, phân thân theo sau cũng nhảy lên một cước tấn công đạp xuống.

Lâm Việt vung tay lên, lập tức một kiếm khí xé gió đâm ra!

Không cần thời gian tụ lực!

Trái với bề ngoài nhỏ bé chỉ có gần ba thước, không khác lắm so với kiếm bình thường, nhưng kiếm khí này lúc va chạm với phân thân của Sa Thiền lại dung nhập vào bên trong.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

- Không thể nào!

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 274

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.