Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiền ép

Phiên bản Dịch · 1804 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

Sa Thiền sắc mặt hoảng loạn, vội vã triệt hồi phân thân nhưng đã muốn, từng tiếng băm chém không ngừng vang lên đi kèm với tiếng nổ lách tách từ lòng bàn chân phân thân lan ra toàn thân.

- Hự!

Sa Thiền vốn đã lao tới cách Lâm Việt không đầy ba thước lại hộc máu thụ thương vì phân thân bị đánh giết, nhưng ngay khi hắn định dừng lại ổn định tổn thương thì đối thủ lại bất thần biến mất!

Là biến mất theo nghĩa đen, hoàn toàn vô tung vô ảnh!

"Không ổn rồi!"

Sa Thiền nhanh chóng lùi lại, đột nhiên lại cảm giác trước ngực lành lạnh, nhìn xuống mới biết bản thân đã bị một kiếm khí đâm xuyên qua rồi, mũi kiếm vẫn còn rướm máu nóng rỉ tanh tách từng giọt lên mặt đất.

Tốc độ quá nhanh, dường như ngay khi đối phương biến mất liền lập tức dịch chuyển tới sau lưng hắn đồng thời xuất chiêu vậy, căn bản không kịp nhận biết chứ đừng nói là phản ứng.

Sa Thiền cảm nhận diệu khí không ngừng bị rò rỉ ra ngoài, Chiến thể liên tục bị uy lực kiếm khi phá phách, chắc chắn là hết cứu nổi, tức giận gầm lên:

- Chết tiệt! Đã vậy thì ngọc thạch câu phần, đồng quy vu tận đi!

Tiếng thét vang vọng khắp đỉnh núi, mọi người đều cho rằng sắp xảy ra một trận kịch chiến căng thẳng, tiết tấu này cũng nhanh quá rồi đấy, bọn họ còn nghĩ là Lâm Việt sẽ bị nghiền ép bởi đối thủ, nào ngờ cũng là nghiền ép, nhưng lại là Sa Thiền bị nghiền ép, đã vậy còn rất dứt khoát nữa chứ?

Sa Thiền giận dữ vươn tay muốn túm lấy Lâm Việt nhưng lại bắt hụt.

Lâm Việt lại đột hiện bên cạnh hắn:

- Hầy, cần gì phải thế, ta đã bảo rồi mà, người chết không cần biết tên ta đâu.

Hắn càng bình thản, Sa Thiền càng thêm điên cuồng, điên cuồng vì tức giận hay điên cuồng vì sợ hãi thì không ai biết được rồi.

- Ngươi rút cuộc là ai?

Lại một ngụm máu nữa phun ra, lần này là đan điền, vẫn là một kiếm khí như cũ đâm xuyên qua.

Chỉ có ba chữ có thể miêu tả, nhanh, chuẩn, ác, tất cả cao thủ Sa Thiền từng đối mặt, kể cả sư phụ Tiêu Dao Tôn của hắn cũng không thể làm tới mức này.

Bên ngoài, Tiêu Dao Tôn giận dữ quát:

- To gan, dám giết đồ đệ của bản tọa?

Lâm Việt quay sang nhìn lão cười cười, kiếm khí tiêu tán.

Nhưng dưới chân hắn là thi thể Sa Thiền.

Trái tim và đan điền đều bị phá hủy, tất nhiên là phải chết.

- Tiêu Dao Tôn, quy tắc Vong Tiên đài cần ta nói lại không thế?

Lâm Việt nhún vai cười khẩy:

- Đệ tử tài không bằng ngươi không may bị giết trên này, hẳn Địa các chủ đây sẽ không trách cứ Vong Tiên tông ta ra tay tàn độc chứ?

- Ngươi...!

Tiêu Dao Tôn sầm mặt lại, lập tức bảo hai đệ tử kia khiêng thi thể Sa Thiền xuống, thầm nghĩ: "Quả nhiên là hắn phá giải sơ hở trong chiêu thức Cửu Tước."

Dưới đài các đệ tử Vong Tiên tông đã sớm hỗn loạn ồn ào.

- Nháy mắt đã đánh vỡ phân thân của Sa Thiền!

- Sa Thiền có lẽ cũng có tuyệt kỹ khác nữa chứ, chẳng qua thánh tử ra tay quá nhanh, nhất là một chiêu tốc biến đột hiện kia, chậc chậc, quá kinh khủng rồi!

Về phía các trưởng lão, Mạc Hà vuốt râu nhận xét:

- Ta thấy kiếm khí của thánh tử cũng không kém hơn của thập nhị trưởng lão đâu.

Dương Tình nghe vậy thì cười:

- Kiếm đạo của thánh tử vốn đã ở trên bản tọa, có lẽ toàn bộ lục địa này cũng không có Kiếm đạo của ai có thể so sánh với hắn được.

Long Lân ban đầu tin tưởng Lâm Việt như thế bởi vì hắn có thể xem thấu Cuồng Đao thập thức của mình, có nghĩa Đao đạo của tên này cũng xếp vào hàng cao thủ rồi.

Nhưng làm sao có thể tin được, Lâm Việt cũng lợi hại như thế ở Kiếm đạo đâu, lúc đầu hắn đã nghĩ Lâm Việt sẽ rút đao chém giết đối thủ cơ.

Cầm Cơ thì không có kinh ngạc quá như thế, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Quả nhiên tiểu tử này cực kỳ lợi hại a."

Nàng tin rằng Lâm Việt tương lai sẽ còn hiển lộ ra bản lĩnh kinh người khác nữa, nhưng hiện tại như vậ caũng rất đáng sợ rồi, kiếm khí và chiêu thức dịch chuyển kỳ bí kia ngay cả nàng cũng cảm thấy khó chơi.

- Thánh tử, xuống đài đi thôi.

Cầm Cơ lên tiếng, trong giọng nói mười phần hài lòng, ngữ điệu cũng không giống như khi nói chuyện với người khác.

Nói chuyện với người khác nàng thường là ra lệnh, ngoài nghiêm túc ra thì cũng chỉ có lạnh lùng, mà đây thì ngược lại, rất dịu dàng, ngoài dịu dàng ra thì cũng chỉ có dịu dàng hơn nữa thôi.

Nhưng Lâm Việt còn chưa xong việc, nhún vai:

- Còn chưa xong đâu, hai tên kia lên đây nốt đi.

Dứt lời, toàn trường chấn kinh!

- Hả? Một chấp hai?

- Thánh tử ghê gớm vậy sao? Hai tên kia nhất định cũng không yếu hơn Sa Thiền đâu.

Lần này cả tông chủ lẫn cung chủ nghe xong cũng thấy lo, nhưng rất nhanh lại yên tâm, dù sao biểu hiện của Lâm Việt thật sự quá chói mắt rồi, muốn không an lòng cũng khó.

"Xem ra thánh tử đang muốn vả mặt Xích Tiêu các mấy cái thật đau rồi."

"Vừa nãy khinh người ra mặt, bây giờ lại lật thuyền... Ai mà ngờ được thánh tử sẽ lợi hại như vậy cơ chứ?"

Tiêu Dao Tôn trầm mặc, hai đệ tử đằng sau đã nộ hỏa phừng phừng muốn lên ứng chiến, lại bị hắn cản lại:

- Hắn đang khiến các ngươi tâm bất tịnh, bây giờ mà đánh thế nào cũng lộ ra sơ hở chồng chất thôi, ở lại.

Hai đệ tử đều không phục, một người lớn hơn nói:

- Sư phụ, hắn giết Sa sư đệ, nếu hôm nay lại không dám lên, chẳng phải thể diện Xích Tiêu các vứt xuống sông hết rồi?

- Đúng vậy, chẳng qua chỉ là Nhất nhiên Chuyển Luân cảnh thôi, chỉ mình đồ đệ lên cũng đủ giết chết hắn rồi.

- Ngu xuẩn!

Tiêu Dao Tôn cả giận quát:

- Dù ai đi lên hay cả hai đi lên cũng thế thôi, hắn có thể nhìn ra sơ hở trong công pháp của các ngươi, thậm chí còn biết cách phá giải!

Lúc này Cửu Tước đ ang sửa sang lại thi thể Sa Thiền, đột nhiên lên tiếng:

- Sư phụ, không thấy nhẫn chứa đồ của Sa sư huynh.

- Sao!?

Ba người nghe vậy thì giật mình.

Nhẫn chứa đồ là vật tùy thân của tu sĩ, dù chỉ là một thứ nhỏ bé nhưng lại có không gian bên trong có thể cất giữ lượng lớn tài nguyên, mà lại trọng lượng cũng vẫn chỉ là trọng lượng của cái nhẫn ban đầu.

Cơ mà một khi bị cướp, vậy tất cả đồ vật bên trong đều thuộc về đối phương rồi.

- Là hắn!

Gần như ngay lập tức cả bốn biết thủ phạm là ai, đồng thời quay sang Lâm Việt, vừa vặn nhìn thấy hắn đang vân vê trong tay thứ gì đó.

Còn gì ngoài nhẫn chứa đồ của Sa Thiền đâu?

"Chết tiệt, hắn đang ép chúng ta phải xuất chiến."

Tiêu Dao Tôn nghĩ vậy, lại quay sang không vui nhìn Cầm Cơ:

- Cầm tông chủ, đệ tử quý tông là phường trộm cướp đồ vật của người khác như thế à?

Cầm Cơ chớp chớp mắt, dĩ nhiên không bao giờ sẽ nói là Lâm Việt sai cả, cười:

- Cướp? Cướp cái gì mới được, ta không thấy hắn cướp gì hết mà?

- Ngươi!? - Tiêu Dao Tôn cảm giác bản thân cũng khó mà giữ bình tĩnh được tiếp, chỉ thẳng nhẫn trong tay Lâm Việt nói lớn: - Trên người Sa Thiền có cất trọng bảo Xích Tiêu các chúng ta, mong Cầm tông chủ đừng đùa, nhẫn kia, là của Sa Thiền.

- Ngươi nói của ngươi thì là của ngươi?

- Nực cười, rõ ràng là đồ ở trong tay thánh tử cơ mà, giờ lại thành của Xích Tiêu các mấy người rồi à?

Lâm Việt cũng không vội, cười hỏi:

- Cớ sao Địa các chủ lại nói ra lời ấy?

Tiêu Dao Tôn cũng không nghĩ tới Vong Tiên tông sẽ chơi như này, hừ lạnh:

- Đó là đồ vật của đồ đệ bản tọa, không đến lượt ngươi đụng vào.

- Thật à?

Lâm Việt trêu tức, lại tiếp:

- Nếu là đồ vật của đồ đệ ngươi, vậy hỏi hắn một chút xem bên trong có gì a?

Tiêu Dao Tôn chửi thầm, mẹ nó người cũng đã chầu ông bà ông vải, biết hỏi ai được mà hỏi?

Lúc này Cửu Tước lên tiếng:

- Trong nhẫn chứa đồ của sư huynh ta có hai mươi vạn diệu thù a.

Diệu thù, về cơ bản cũng là diệu khí mà thôi, chỉ khác một cái thể khí một cái thể rắn, có thể dùng tu luyện hoặc khôi phục như nhau, là một loại tiền tệ phổ biến trong giới tu hành.

Lâm Việt nghe vậy thì cười, vung tay một cái, diệu thù bay ra chất thành từng đống lớn, xếp chật cả sàn đấu.

Dưới ánh mặt trời phản chiếu lại cực kỳ lấp lánh chói mắt.

- Hai mươi vạn?

Lâm Việt trêu tức nhìn nàng:

- Thử đoán xem bây nhiêu có đúng là hai mươi vạn không nhỉ?

- Sa Thiền đáng chết! - Cửu Tước cứng họng, giận dữ mắng: - Lại dám lừa lão nương, hừ!

Số lượng kia, không đếm cũng biết ít nhất phải năm mươi vạn có hơn rồi.

Bây giờ Cửu Tước nói sai làm tình thế càng khó xử, Tiêu Dao Tôn sầm mặt lại:

- Hiện tại còn khó lấy về hơn nữa, đồ ngu đồ ăn hại này!

- Đi! Về!

Tiêu Dao Tôn định rời khỏi đây, nhưng đúng lúc này một Nam Minh phượng hoàng đáp xuống đỉnh núi, Tư Đồ Huyền U nhảy ra đi đến cạnh Lâm Việt, vui mừng nói:

- Đại nhân, đồ đã tới tay.

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 262

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.