Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiễn khách

Phiên bản Dịch · 1930 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

Lâm Việt gật đầu, Huyền U lúc này lấy ra một thanh trường thương giao cho Lâm Việt.

Vốn đang định đi về thì bắt gặp cảnh này, bốn người Tiêu Dao Tôn chợt khựng lại, ánh mắt Tiêu Dao Tôn ngỡ ngàng nhìn về phía họ: "Mẹ kiếp, tại sao nó lại ở trong tay tên khốn này chứ?!"

Lâm Việt vung vẩy trường thương, chỉ là tùy ý thử nghiệm một chút, không ngờ mặt đất lại bị chém nứt, mặt sàn bị đánh nổ khói bụi mù mịt, uy lực kinh khủng tuyệt luân.

- Đáng tiếc có cấm chế, bằng không còn có thể mạnh hơn thế này, nhưng thôi, - Lâm Việt nhìn ngắm nó thêm một lúc, lại lớn tiếng: - Vạn Khí môn phụ thuộc vào Vong Tiên tông, thương này lại được rèn bởi họ, bây giờ cố nhiên cũng thuộc sở hữu của bọn ta.

Hắn trêu tức nhìn Tiêu Dao Tôn:

- Phải không Địa các chủ?

- Ngươi!

Tiêu Dao Tôn mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm Lâm Việt, quả thực muốn xông lên một chưởng đánh chết đối phương.

Đáng buồn là hắn có thực lực như thế, nhưng lại làm không được.

Lại nói món binh khí kia tên Phượng Minh, đây là công sức vài chục năm rèn đúc của Vạn Khí môn, đám này muốn quay gót gia nhập vào Xích Tiêu các, vật này coi như là phí thành viên.

Thậm chí để tỏ rõ thành ý trong lúc luyện chế thì Phượng Minh thương còn được ếm thêm cấm chế phong ấn sức mạnh chỉ được hóa giải bởi Xích Tiêu lệnh của riêng Xích Tiêu các thôi.

Nói cho đúng thì lúc tỏ ý đầu nhập, món vũ khí cửu phẩm đỉnh cấp Hồng Mông lục địa này còn chưa rèn xong, là mới gần đây hoàn thành mà thôi.

Ngoài thăm dò nội tình thuận tiện ra oai phủ đầu Vong Tiên tông ra thì chuyến đi lần này của Tiêu Dao Tôn còn có mục đích là khi về sẽ đi qua Vạn Khí môn, từ đó danh chính ngôn thuận nhận lấy thanh thương này coi như lễ vật gặp mặt.

Xem chừng người tính không bằng trời tính, thứ mà hắn cần tự mình đi lấy, bây giờ tự hiện trước mặt rồi.

Cơ mà lại không ở trong tay hắn mà là thuộc về Vong Tiên tông.

Có thể làm đến chức vị các chủ thì không thể là thằng ngu được, chỉ nháy mắt nhìn thấy bảo vật này Tiêu Dao Tôn đã hiểu mục đích Lâm Việt muốn đoạt lấy nhẫn chứa đồ của Sa Thiền.

Quả nhiên, Lâm Việt thu diệu thù về, lại lấy ra một khối lệnh bài trong đó.

Tiêu Dao Tôn liếc mắt liền biết đây chính là Xích Tiêu lệnh chứ còn gì nữa.

Đang định lên tiếng đòi đồ, cơ mà động tác Lâm Việt quá nhanh, gần như ngay khi tấm thẻ vừa hiện ra đã lập tức vỡ vụn, hóa thành một luồng khí hòa vào Phượng Minh thương.

Lâm Việt hài lòng ném thương qua, gọi:

- Liễu Vô Ngân, thử xem nào?

Liễu Vô Ngân từ đầu đến giờ tim đập thình thịch, bởi trước đó Lâm Việt từng nói sẽ tặng hắn một thanh bảo khí, bây giờ có lẽ nào...?

Trên thân Phượng Minh thương hiện ra vô số đường vân màu máu đỏ tươi phủ kín lấy suốt từ thân thương đến mũi thương bây giờ được sức mạnh từ Xích Tiêu lệnh nhập vào thì tiêu tán dần dần, đồng thời mở khóa cấm chế sức mạnh của nó.

Lâm Việt trong vòng lặp mười vạn năm từng nghiên cứu tường tận vũ khí trong thiên hạ, Phượng Minh thương hắn cũng từng xem qua, còn tính toán được thời gian hoàn thành cũng tầm khoảng trong hai ngày này.

Trùng hợp làm sao Xích Tiêu các lại đến khiêu chiến vào thời điểm không mấy thích hợp này, lại thêm hắn cũng biết tâm tư cầu cạnh của Vạn Khí môn với đối phương, Lâm Việt cũng không khó suy đoán ra sự thực.

Sao mà lừa được hắn chứ?

Liễu Vô Ngân kích động bừng bừng, lập tức nhảy lên nhận lấy Phương Minh thương.

Ngay khi một người một thương tiếp xúc, tiếng phượng hót vang lên vọng khắp bầu trời Vong Tiên tông!

"Thật mạnh a, hảo binh khí!"

Ngay cả mấy cung chủ đứng đầu như Mạc Hà cũng không thể không thèm thuồng, nhất là họ nhìn thấy bảo vật này được Huyền U đem đến cho Lâm Việt, rồi lại tặng cho Liễu Vô Ngân.

Khoảnh khắc đó, trong lòng bọn họ càng thêm sùng kính cùng thiên hướng Lâm Việt nhiều hơn nữa, dù sao vị lãnh đạo này bản lĩnh có thừa, đối xử với thuộc hạ cũng rất tốt, còn gì để chê được?

"Chí bảo nan cầu, vậy mà thương này lại chủ động muốn Huyết luyện với ta?"

Liễu Vô Ngân cảm nhận từng đợt dao động từ Phượng Minh thương truyền tới, tựa như nó đang vui sướng vì tìm ra chủ nhân chân chính vậy.

Dù cực kỳ nóng lòng nhưng Liễu Vô Ngân không vội vàng thực hiện mà chần chừ nhìn sang Lâm Việt dò hỏi ý kiến hắn, thấy đối phương gật đầu hắn mới lập tức dùng mũi thương rạch ra một đường trên lòng bàn tay cho máu của mình chảy xuống.

Phương Minh thương gặp máu thì nóng rực lên, mà tinh huyết cũng nhanh chóng dung hòa vào binh khí không để lại dấu vết mảy may.

Huyết luyện là một cách để vũ khí nhận chủ, kể từ thời khắc này, Phượng Minh thương chỉ có thể được dùng bởi Liễu Vô Ngân hoặc người được Liễu Vô Ngân chấp nhận mới có thể phát ra toàn bộ uy lực.

"Chết tiệt! Lũ khốn nạn này, lũ chết bằm này!"

Tiêu Dao Tôn trong lòng điên cuồng gào thét, xót của thấu xương, biết thế không vội vàng đến Vong Tiên tông làm gì, ngay từ đầu đến Vạn Khí môn lấy đồ đã thì giờ có phải không tới mức mất cả chì lẫn chài không?

Bây giờ dù có lấy được thì có ích gì đâu?

Liễu Vô Ngân chém thương xuống, mặt đất liền rạn vỡ tứ tung, vết nứt lan tràn thẳng đến trước mặt bốn người Tiêu Dao Tôn.

Hắn không e dè gì mà nhìn thẳng đối phương, bây giờ được thần binh bảo khí trong tay trợ giúp, hắn tự tin bản thân có thể đối đầu với Tiêu Dao Tôn.

Nhưng Liễu Vô Ngân không tấn công mà nhìn sang Lâm Việt, chờ đợi.

Bây giờ có thể nói hắn hoàn toàn trở thành chó săn của Lâm Việt rồi, y hệt thiên lôi chỉ đâu đánh đó vậy.

Đến lúc này Liễu Vô Ngân cũng hiểu được mưu kế của Lâm Việt từ đầu chí cuối, từng bước tính toán để lấy được trường thương về cho mình, trong lòng muôn phần cảm động.

Lâm Việt biết ý, đi lên cười nói:

- Các vị đây muốn về, Vong Tiên tông không tiễn rồi, nhưng xin hãy nhớ cho...

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Dao Tôn, ánh mắt sắc bén như dao nhọn muốn xuyên thấu tâm can đối phương, bất giác Tiêu Dao Tôn cảm giác lạnh cả người.

- Đừng mơ tưởng nắm lấy Vong Tiên tông trong tay, cẩn thận mất luôn đấy.

Tiêu Dao Tôn không đáp chỉ biết nuốt nước bọt, đến hắn còn như thế thì khỏi nói ba đệ tử đằng sau, nếu không phải có sư phụ đứng chắn cho chắc đã sớm sợ đến bất tỉnh.

Phía trước là Liễu Vô Ngân cầm Phượng Minh thương thủ thế như hổ rình mồi, phía sau là Long Lân trong tay hắc đao uy vũ bá khí sẵn sàng đứng đó tự bao giờ.

- Tốt, bản tọa nhớ lời này của ngươi.

Tiêu Dao Tôn không hổ là trải sự đời, không chút thất thố mà cười hỏi lại:

- Xin hỏi quý tính đại danh vị đệ tử này?

Vốn tưởng rằng Vong Tiên tông bây giờ chỉ là quả hồng mềm mặc người bóp nặn, không ngờ hôm nay lại thêm một người khiến hắn đá nhầm tấm sắt, nhìn tuổi tác Lâm Việt lại nghe người khác gọi hắn là thánh tử, trong lòng cũng ước đoán đối phương chắc cũng là đệ tử Vong Tiên tông thôi.

- Đừng vội, đến Hồng Mông đấu chiến thì ngươi sẽ biết thôi.

Lâm Việt cười nhạt:

- Còn bây giờ... Không tiễn, mời về cho.

Tiêu Dao Tôn không ngờ đối phương lại không cho mình chút thể diện nào như thế, sầm mặt rời đi.

Cùng khí thế kiêu ngạo ép người quá đáng lúc đấng, bộ dáng bây giờ căn bản khác nhau một trời một vực.

Lúc người Xích Tiêu các hoàn toàn đi khỏi, toàn trường dậy lên tiếng hoan hô rầm trời.

- Thánh tử uy vũ!

- Thánh tử thiên tuế!

Lâm Việt không để tâm đến đám quần chúng này, bấy giờ Cầm Cơ và các cung chủ cũng vây quanh lấy hắn, Cầm Cơ nhìn hỏi:

- Ngươi sớm biết chuyện Vạn Khí môn sẽ rời khỏi chúng ta?

Lâm Việt nhún vai lắc đầu, sau đó chỉ sang Huyền U, đại ý chính là nói chuyện này đều do một tay thái thượng trưởng lão nhìn ra.

Tư Đồ Huyền U thấy vậy thì giật mình, có chút thụ sủng nhược kinh, ban đầu chỉ là nghĩ Lâm Việt sẽ khen ngợi hoặc cùng lắm ban cho bảo vật gì đó, không ngờ lần này Lâm Việt đem toàn bộ công lao đưa cho mình.

Cầm Cơ cũng hiểu thâm ý của hắn, lập tức mở lời khen ngợi:

- Thái thượng trưởng lão lần này lập đại công, bản tọa nhất định luận công ban thưởng, sau này ngài có yêu cầu gì bản tọa đều sẽ cố gắng hoàn thành.

Huyền U ngẩn người, các trưởng lão cũng ngẩn người.

Ờm... Đây đại khái là lần đầu tiên họ nhìn thấy tông chủ và thái thượng trưởng lão nói chuyện hoà bình như vậy, không bất ngờ kể cũng lạ.

Huyền U cảm nhận không khí xung quanh, trong lòng ngổn ngang cảm xúc khó tả, hắn thấy mình đi theo vị đại nhân này quả thực quá sướng rồi, chẳng những không phải cả ngày nơm nớp lo sợ thân phận nội gián bị bại lộ mà còn có thể danh chính ngôn thuận thi triển thực lực, lại còn được mọi người trọng vọng.

Có tên nội gián nào được đãi ngộ thoải mái như này a?

- Ha ha, tông chủ quá lời, chuyện của Vong Tiên tông cũng là chuyện của bản tọa, ngoại nhân vọng tưởng ăn cắp bảo vật của tông ta, lão già này nhất định cùng chúng liều mạng đầu tiên.

Kế đó là một màn nói chuyện hài hòa của mọi người, Lâm Việt thấy vậy cũng cười, yên lặng lui đi.

Liêu Vô Ngân đi theo, được một quãng thì vượt lên cúi đầu bái tạ:

- Thánh tử, sau này ngài có gì muốn sai bảo, cứ việc nói ta.

Lâm Việt nhìn hắn một hồi rồi gật đầu:

- Được, quả thực có chuyện muốn ngươi đi làm.

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.