Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi buồn của Dương Thiến (1)

Tiểu thuyết gốc · 1536 chữ

Chương 50: Nỗi buồn của Dương Thiến (1)

"Tên Trọng Lâm khốn kiếp, Trọng Lâm não phẳng!!!" Dương Thiến đang nổi đoá, đập phá đồ trong phòng. Nhưng nàng chỉ toàn đập gấu bông.

Trái ngược với vẻ ngoài hung dữ kênh kiệu của nàng, thì căn phòng của nàng lại tràn đầy nữ tính, với nước sơn màu hồng, cùng với rất nhiều thú bông trang trí trong phòng. Nhìn sơ qua thì ai cũng nghĩ chủ nhân căn phòng này là một người rất nữ tính và hiền diệu.

Dương Thiến thở phì phò ngồi xuống giường. Nàng chán nản, gần một tháng qua, từ khi được cứu về, nàng lúc nào cũng nhớ đến Trọng Lâm. Lý Dương dần dần lu mờ trước hình ảnh của Trọng Lâm trong tâm trí nàng.

Khi yêu người ta hay đặt điều lung tung. Nàng nghĩ lại những lúc Trọng Lâm cà khịa với nàng, nàng lại xem đó là Trọng Lâm đang cố ý gây ấn tượng với nàng. Vì xung quanh ai cũng chạy theo nàng, chỉ có Trọng Lâm gặp nàng là chạy ngược lại. Trong một đám có tóc một thằng trọc thì thằng trọc tất nhiên ấn tượng hơn. Trọng Lâm làm khác với người khác, vậy nên trong ấn tượng của Dương Thiến, Trọng Lâm đang gây ấn tượng với nàng, để nàng nhớ hắn. Kết quả nàng càng lúc càng không để ý đến Trọng Lâm.

Nhưng giờ khi nàng để ý đến hắn, thì hắn chạy càng lúc càng xa. Vừa gặp nàng là tránh, cứ như nàng là ôn dịch không bằng. Dương Thiến thấy vậy cực kỳ khó chịu. Từ lúc nào mà đương kim tiểu thư của nhà họ Dương lại bị đối xử như vậy chứ.

Sau đấy Dương Thiến tìm hiểu rất nhiều thứ, máy tính cá nhân của cô nàng nếu ai lấy được hẳn phải cực shock. Nàng tìm kiếm nào là cách làm thục nữ, làm sao lấy lòng chàng, cách để thể hiện trước mặt người mình yêu... Đương nhiên trên mạng có bày thì cũng chỉ là chuyên gia bàn phím. Nhưng ai ngờ Dương Thiến học theo thật.

Kết quả, cha của nàng xém bị đầu độc chết. Vì nàng học cách nấu ăn, nghe bảo rằng cách chinh phục trái tim người đàn ông nhanh nhất là con đường đi đến bao tử. Cha nàng suýt trên đường đi tới địa ngục.

Nàng còn học cách nói những câu ngôn tình sến súa, để nói với Trọng Lâm.

Chẳng biết lúc nào, bất tri bất giác, Dương Thiến càng chạy càng xa, nàng càng ngày càng lậm Trọng Lâm. Trong tâm trí của nàng chỉ còn có Trọng Lâm, không màng việc khác nữa.

Dạo gần đây, Trọng Lâm liên tục nhận được thư tình từ con gái. Nàng cảm giác nguy cơ, sợ Trọng Lâm bị yêu nữ nào đó câu dẫn. Kết quả nàng cũng thử viết thư cho Trọng Lâm. Nhưng người đưa cho Trọng Lâm là một người khác. Kết quả người ta còn chưa đọc, thư đã vào sọt rác. Dương Thiến cực kỳ tức giận. Trong thư đều là tâm tư của nàng nhắn gửi đến Trọng Lâm, nhưng Trọng Lâm lại không thèm để ý.

...

Hôm nay cũng như bao ngày khác, Dương Thiến vẫn đang tìm cách tiếp cận Trọng Lâm, tiếp cận thân mật chứ không phải tiếp cận súng đạn như trước. Nhưng hôm nay có một điều khác biệt, ngày mai là sinh nhật của nàng, cũng là ngày giỗ của mẹ nàng. Trước khi đến lớp nàng đã suy nghĩ cẩn thận. Thời gian trung học chỉ còn không đến một tháng, sau đấy, đường ai nấy đi. Bạn học mấy người còn liên lạc được với nhau.

Trọng Lâm cùng nàng, sau trung học chưa chắc gặp lại, nàng chỉ còn một tháng để chiếm lấy Trọng Lâm, nhưng hôm nay khác biệt. Hôm nay nàng muốn mời Trọng Lâm cùng nàng, đi gặp mẹ của nàng. Có thể chỉ mang tiếng là bạn bè viếng thăm, nhưng nàng rất hy vọng Trọng Lâm, vì mừng sinh nhất tuổi mười tám của nàng, và vì nàng muốn giới thiệu Trọng Lâm với mẹ nàng.

Nàng đã yêu Trọng Lâm. Một tình yêu thật sự, cũng là mối tình đầu của nàng. Nàng từng thích Lý Dương, nhưng cảm xúc khác nhau. Trọng Lâm như mang một dấu ấn đặc biệt trong lòng nàng. Ân nhân cứu mạng, lấy thân báo đáp. Nàng từng nghĩ đến câu nói này, lúc nghe chỉ cười khẩy, nhưng khi trong tình huống của mình, nàng lại thấy điều đó là đúng. Nàng là một thiếu nữ, cũng có mộng mơ, mơ ước bạch mã hoàng tử đến đưa nàng đi như trong những câu chuyện cổ tích.

Trọng Lâm phù hợp toàn bộ những điều đó. Trước kia nàng từng chê Trọng Lâm nghèo hèn, chỉ biết ăn bám Lý Dương. Nhưng sau lần cứu nàng, nàng đã tìm hiểu, hoá ra lý lịch của Trọng Lâm còn kinh khủng hơn nàng rất nhiều. Không có mặt nào mà hắn kém nàng. Từ đó nàng đôi lúc cảm thấy mình không xứng.

Nhưng Dương Thiến không bỏ cuộc. Nàng phải cố gắng!

Hôm nay vừa đến trường, điều nàng thấy, lại khiến nàng đau lòng. Trọng Lâm đang ngửi lá thư của một người còn gái khác. Điều này, tim nàng bỗng nhiên đau nhói.

"Hắn thích người đó sao?"

Bất chợt Dương Thiến bật khóc, nàng cảm thấy đau lòng.

Dương Thiến quay người rời khỏi trường học. Nàng dự tính bao nhiêu điều. Nàng muốn hôm nay mời Lý Dương cùng Trọng Lâm ngày mai dự sinh nhật của nàng. Nàng mời cả Lý Dương bởi vì Lý Dương sẽ đồng ý, và năm nào Lý Dương cũng tham dự, và có Lý Dương thì Trọng Lâm sẽ dễ dàng đi theo. Đến lúc đó nàng sẽ lên kế hoạch để tách Lý Dương với Trọng Lâm ra, và nàng muốn bộc bạch với Trọng Lâm. Nàng muốn nói nàng thích hắn. Vì thời gian đã không còn nhiều. Thời gian trung học sắp kết thúc. Đến lúc kết thúc, không biết rằng Trọng Lâm sẽ đi đâu, khi đấy nàng chưa cho hắn biết tình cảm của mình thì nàng sẽ hối hận.

Dương Thiến rời khỏi trường học, nàng đi trong vô định, không biết phải đi đâu.

...

"Anh Hảo, tiểu thư bị sao thế?" Một tên bảo vệ hỏi Trần Hảo.

"Tâm sinh lý con gái mới lớn, sách viết không hết, giáo sư cũng bó tay, mày hỏi anh, anh đi hỏi ai?" Trần Hảo lắc đầu.

Ai mà biết nàng ta lên cơn gì. Chỉ cần nàng không trốn đi rồi bị bắt cóc là được, còn nàng muốn đi đâu. Cả đám cứ đi theo là được.

...

Dương Thiến lang thang trong vô định, nàng bất giác đi đến những nơi Trọng Lâm từng đi qua.

Nơi chân cầu vượt này, nàng từng nghe anh Hảo nói Trọng Lâm ngồi thiền ở đây. Lúc đó nàng nghĩ hắn chỉ là bị nhập tâm truyện tiểu thuyết mạng. Ai ngờ hắn thật sự là cao thủ.

Dương Thiến chợt bật cười, nếu hắn không phải cao thủ, có lẽ mình đã chết, gia tộc cũng mất đi rồi.

Dương Thiến lại lang thang. Trên con đường của nàng, hình bóng của Trọng Lâm liên tục hiện ra.

Lúc Trọng Lâm nằm bệnh viện, nàng không chăm sóc mà còn lại giễu cợt hắn. Chợt nàng đau lòng. Lúc đó hay là hắn bị trọng thương, tu luyện xảy ra vấn đề. Mình thật ngu ngốc, sao lại giễu cợt hắn mà lại không chăm sóc cho hắn chứ.

Nàng nhớ lại lớp học, nhớ những lời Trọng Lâm nói với nàng. Nàng lại bật cười, nàng cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, hoá ra từ trước tới giờ, nàng chưa bao giờ cho Trọng Lâm sắc mặt tốt, thì làm sao mà hắn lại để ý đến nàng được chứ, người ta tránh nàng là phải mà.

Ngang qua một khu công viên, nàng thanh mấy học sinh trốn học, đang theo từng cặp đi chơi trong khu vui chơi. Nàng lại lẩm bẩm, nếu mình cùng Trọng Lâm cũng được như vậy thì tốt quá.

"Lúc đấy mình sẽ nắm tay Trọng Lâm, và nói với hắn, mình rất nhớ hắn." Dương Thiến nhoẻn miệng cười. "Và kết thúc buổi hẹn hò sẽ là một nụ hôn chứ nhỉ?"

Dương Thiến chợt đỏ mặt, nàng lắc lắc đầu. Vì nhớ Trọng Lâm nàng đã suy diễn quá nhiều. Bất giác nàng lại nhớ Trọng Lâm.

"Mình rời đi thế này, lỡ như Trọng Lâm bị con yêu nữ nào đó bắt mất thì thế nào?"

Dương Thiến bỗng giật mình, sau đó nàng muốn quay lại trường học. Nàng tìm kiếm Trần Hảo, nàng biết Trần Hảo sẽ đi theo. Cuối cùng nàng tìm được xe của mình, nàng lên xe và yêu cầu trở lại trường học ngay.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.