Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi buồn của Dương Thiến (2)

Tiểu thuyết gốc · 1733 chữ

Về đến lớp học, nàng tìm không thấy Trọng Lâm. Trọng Lâm hôm nay không lên lớp. Bất chợt Dương Thiến lo lắng, không lẽ Trọng Lâm đã bị con bé đấy dụ dỗ mất rồi.

Dương Thiến buồn phiền muốn khóc, nàng có số điện thoại của Trọng Lâm, nhưng không dám gọi. Số này nàng có là thông qua Lý Dương chứ hoàn toàn không phải là lấy trực tiếp từ Trọng Lâm. Nàng nhiều lần muốn nhắn tin, muốn gọi, muốn hỏi thăm một câu, nhưng không dám.

Dương Thiến bất chợt cảm thấy mất phương hướng. Giờ đây phải làm sao? Dương Thiến không biết, đi về đâu, nàng cũng không biết. Rưng rưng nước mắt, nàng lặng lẽ rời trường học.

Bên ngoài dần trở nên vô vị. Không biết từ lúc nào, thế giới không có Trọng Lâm, với nàng thật tẻ nhạt. Dù chỉ gặp và nói những câu giằng co với nhau, nàng cũng cảm thấy vui và hạnh phúc. Nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy rất cô đơn.

Bước lên xe như người vô hồn, nàng im lặng không nói lời nào. Ra hiệu đi về.

"Đại ca, tiểu thư sao thế?" Một tên bảo vệ hỏi nhỏ Trần Hảo.

Tràn Hảo lườm lườm không trả lời. Chỉ liếc mắt nhìn hắn và bảo im miệng. Trần Hảo cũng không nói câu nào. Lúc này, tốt nhất im lặng. Tâm trạng của tiểu thư có vẻ không tốt. Lúc này tiểu thư thường như thùng thuốc nổ, ai động vào người đó chết. Vậy nên tốt nhất im lặng.

Về đến nhà, Dương Thiến ủ rũ đi vào. Dương Kỳ Vũ ngạc nhiên nhìn nàng.

"Con gái bé bỏng của cha bị sao thế?" Dương Kỳ Vũ ngọt ngào nói với Dương Thiến.

Dương Thiến bỗng nhiên sà vào người Dương Kỳ Vũ, sau đó khóc rống lên. Nàng vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối. Khi đứng trước người thân, nỗi buồn không kiềm được bộc phát ra.

Dương Kỳ Vũ ngạc nhiên, hắn im lặng để cho Dương Thiến khóc, tay thì vuốt vuốt mái tóc của nàng.

Khóc một lúc, Dương Thiến buông Dương Kỳ Vũ ra. Nàng nhẹ giọng nói.

"Cha, con cảm ơn cha. Con biết cha luôn áy náy vì con không có mẹ. Nhưng cha bù đắp cho con rất nhiều, con cảm ơn cha." Dương Thiến cười thật tươi với Dương Kỳ Vũ.

Dương Kỳ Vũ nghe xong không những không thấy vui, mà còn lo lắng. Con bé thật kỳ lạ. Ngày thường nảng đỏng đảnh khó chịu, nhưng hôm nay sao lại như vậy? Có cha nào không hiểu con mình chứ.

"Con bị sao thế?" Dương Kỳ Vũ dò hỏi.

Dương Thiến chỉ lắc đầu, không trả lời. Sau đó nàng về phòng của mình.

Dương Kỳ Vũ nhìn sang Trần Hảo. Trần Hảo cũng lắc đầu không biết.

"Dương Gia, theo tôi suy đoán, hình như là buồn chuyện tình cảm."

"Chuyện tình cảm? Không lẽ Trọng Lâm?" Dương Kỳ Vũ bất ngờ.

Trần Hảo gật đầu. Dương Thiến bắt đầu say mê Trọng Lâm, Trần Hảo biết. Hắn còn mừng thầm và hy vọng nàng bắt được Trọng Lâm. Nhưng kết quả chưa thấy, lại thấy cảnh này.

Dương Thiến trước giờ việc gì cũng đều dễ dàng, chỉ cần nàng muốn, cha nàng đều đáp ứng. Thứ gì nàng cần, người khác tự dâng lên. Đây có lẽ là lần thất bại đầu tiên của nàng. Nàng trở nên suy sụp.

"Haizzz, ngày mai là sinh nhật của nó, cũng là ngày giỗ của mẹ nó." Dương Kỳ Vũ bỗng nhiên buồn vô cớ.

Nếu con của hắn muốn bất kỳ thứ gì, hắn đều sẽ cố gắng đáp ứng, dù có khó khăn. Nhưng chuyện này, vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, hắn cũng vô phương giúp đỡ. Chỉ có con bé có thể tự lo. Làm cha chỉ có thể chúc con gái may mắn.

"Cậu chuẩn bị tiệc sinh nhật cho con bé, và chuẩn bị một chút hoa quả để ngày mai viếng mộ mẹ con bé nhé."

"Vâng!"

Trần Hảo rời đi, Dương Kỳ Vũ nhìn về phía phòng của Dương Thiến, hắn lắc đầu.

"Con gái, con phải tự mình làm việc này thôi, cha không giúp được. Nếu con thành công, thì gia tộc chúng ta, một bước lên trời."

Cháu trai của Vân Lão, đệ tử của Thần Cấp, bản thân lại mạnh cực kỳ. Thứ nào đều vượt quá tiêu chuẩn, nếu Dương Gia ôm được bắp đùi của Vân Gia, không lên trời mới là lạ.

...

Dương Thiến nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, tâm trí loạn thành một đống. Nàng không suy nghĩ được gì, nước mắt cứ lăn dài. Bất giác nàng ngủ thiếp đi.

Được một lúc nàng giật mình tỉnh lại, thì cũng đã đầu giờ chiều. Cơm trưa cũng không thèm ăn, cha nàng cũng không gọi, có lẽ thấy nàng ngủ nên không muốn đánh thức nàng.

"Xốc lại tinh thần đi, ngày mai giỗ của mẹ, không thể đi gặp mẹ với vẻ mặt này được."

Dương Thiến vỗ vỗ khuôn mặt của mình. Nàng đứng bật dậy. Quyết tâm phải xốc lại tinh thần.

"Anh Hảo, anh chở tôi ra phố mua ít đồ ngày mai giỗ mẹ nhé." Dương Thiến gọi điện thoại cho Trần Hảo.

Ngày mai là giỗ mẹ, năm nào gia đình cũng chuẩn bị sẵn đồ, nhưng Dương Thiến đều mua thêm một ít thứ của chính mình, nàng muốn dâng lên cho mẹ những đồ do chính mình mua.

Nàng không gặp được mẹ, không báo hiếu được cho mẹ, nên nàng chỉ có thể làm vậy, xem như an ủi mẹ.

...

Dương Thiến cùng Trần Hảo đi đến một khu phố mua sắm. Nàng đi trên xe nhưng vẫn cứ mông lung suy nghĩ về Trọng Lâm. Nhiều lần nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo. Nhưng không thể không nhớ đến.

Bật chợt nàng nhìn thấy Trọng Lâm, đang từ trong khu chung cư đối diện đi ra. Nàng cảm thấy mình hoa mắt, cứ liên tục nhớ đến Trọng Lâm, nên giờ bị hoa mắt. Nhưng khi nhìn kỹ lại, nàng thấy Lý Dương cùng Hồ Đại. Dương Thiến chắc chắn mình không nhìn lầm.

"Anh Hảo, dừng xe!" Dương Thiến vội hét lên.

Nàng mở cửa xe, chạy vội sang đường.

Thật sự là Trọng Lâm. Dương Thiến vui mừng. Trong tâm trí của nàng đang hò hét, phải nói cho Trọng Lâm biết ngày mai là sinh nhật của mình, nàng muốn mời hắn cùng đi sinh nhật và viếng mộ của mẹ.

Dương Thiến bước đến, tâm trí loạn vòng vòng, vừa xấu hổ, vừa sợ. Trước giờ toàn gay gắt với hắn, giờ lại mời hắn, không biết hắn có nhận lời hay không? Rồi lại lo sợ mình nói ra thì hắn từ chối!

Tim Dương Thiến đập thình thịch, nàng dùng hết can đảm đi đến trước mặt Trọng Lâm.

...

"Lâm, mày giờ tính sao?" Lý Dương dò hỏi Trọng Lâm.

Trọng Lâm lúc này sắc mặt âm trầm. Bị đánh không đánh trả được, dù rằng nói là không chịu thiệt trước mặt, nhưng hắn vẫn cảm thấy bực tức. Thù này phải báo, kể cả đó là sư huynh. Trước nay hắn chưa bao giờ chịu thiệt cả.

"Này Lâm..." Hồ Đại vừa lên tiếng.

"Đi về!" Trọng Lâm lạnh giọng nói. "Về nhà tao, mày cùng Lý Dương."

Trọng Lâm quay sang nhìn Lý Dương. "Tao biết mày có rất nhiều thứ muốn hỏi, muốn biết, nhưng lúc này, cứ về nhà tao trước, dọn đồ, qua nhà tao, ở đó, rồi tao giải thích mọi chuyện cho mày nghe."

Trọng Lâm im lặng, hắn rời đi. Lúc này hắn cảm thấy thực lực thấp thật sự không có tiếng nói. Ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ. Hắn không cam tâm.

Trọng Lâm lúc này thật sự như thùng thuốc súng. Trước đó hắn luôn giả ngây giả điên, là chỉ để thoát cảnh trước mắt. Nơi đó là địa bàn của Nguyễn Long, không phải của hắn, hắn phải tìm cách rời khỏi nơi đó.

Giờ đây, hắn cần phải trở về, kỳ hạn một tháng. Hắn không cần, một tuần sau hắn sẽ đánh tới cửa, trả lại mối thù này.

"Trọng Lâm!" Một giọng nữ vang lên.

Trọng Lâm như muốn nổ tung. Hắn nhận ra giọng nói này. Mỗi lần nghe đến giọng nói này, chẳng có chuyện gì yên lành. Trong cảm giác của hắn, có phần chán ghét. Đó là giọng của Dương Thiến

Trọng Lâm lạnh lùng quay đầu lại. Đúng như hắn đoán, là Dương Thiến.

Dương Thiến chạy đến trước mặt Trọng Lâm.

"Bạn đi đâu sáng giờ thế? Mình tìm bạn trên lớp nhưng không thấy." Dương Thiến vừa nói vừa thở hồng hộc

"Ngày mai..."

"Biến!" Trọng Lâm lạnh lùng ngắt lời của Dương Thiến.

Lúc này hắn không có tâm trạng nghe Dương Thiến lải nhải. Trọng Lâm quay lưng rời đi. Lý Dương thấy vậy thì hoảng hốt, hắn thấy Trọng Lâm có phần hơi quá đáng, dù gì Dương Thiến cũng là con gái. Lý Dương đi đến bên cạnh Dương Thiến.

"Sao thế?" Lý Dương dò hỏi.

Dương Thiến lúc này trong đầu chỉ còn chữ "Biến" của Trọng Lâm. Nàng bàng hoàng, nước mắt trực trào ra, không còn nghe thấy lời của Lý Dương.

Hoá ra, mình trong tâm trí của hắn, là đồ phiền phức sao, gặp mặt còn chưa nói gì, đã đuổi mình đi. Dương Thiến bật khóc nức nở.

"Này này, đừng hiểu lầm Thiến ơi, Lâm nó đang có chuyện. Lúc này nó không bình tĩnh được đâu." Lý Dương vội an ủi Dương Thiến.

Dương Thiến hất tay Lý Dương ra, sau đó chạy về phía xe, vừa chạy vừa khóc nức nở.

"Hảo hán!" Hồ Đại giơ ngón tay cái với Trọng Lâm. "Chỉ cần một từ, người ta đã khóc, thật giỏi!"

"Im miệng!" Trọng Lâm lạnh lùng liếc Hồ Đại. "Đi về!"

Lý Dương bất đắc dĩ đành phải đi theo. Hồ Đại cười khà khà cùng Trọng Lâm đi về nhà.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.