Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chọi hai - Ma khí hiện (1)

Tiểu thuyết gốc · 1489 chữ

Trọng Lâm xoay người, song trảo xuất thủ. Một trảo đẩy nhẹ thanh kiếm đang tiến về phía sau đầu của Trọng Lâm, một trảo bắt lấy tay của Hạ Vũ. Thuận thế xoay người, tay gập lại, khuỷ tay đưa ngang qua, lấy khuỷ tay làm kiếm, hoả linh khí phừng phừng cháy rực chém ngang qua như một thanh chuỷ thủ lửa.

Hạ Vũ bị Trọng Lâm phản công bất ngờ, hoá ra kẻ mà Trọng Lâm muốn tấn công là hắn, không phải Đường Chủ.

"Ngươi...!" Hạ Vũ bất ngờ la lên.

Vừa la lên thì một vòng lửa sắc bén như lưỡi kiếm cũng lướt ngang qua người hắn. Hạ Vũ vội ngã người ra phía sau né tránh. Vòng lửa làm cháy rụi áo choàng của Hạ Vũ, phần mặt hiện ra. Lại là con gái.

"Chết tiệt!" Giọng nói của Hạ Vũ cũng thay đổi, không còn là âm trầm lạnh lùng như u linh, mà là giọng nữ hoảng loạn.

Trọng Lâm ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Hạ Vũ. Nữ thì sao, không phải ta chưa giết nữ, thương hoa tiếc ngọc không có trong từ điển của ta. Trọng Lâm dùng một chân làm trụ, chân còn lại tiếp tục xoay tụ lực, một cước cực mạnh mang theo phong linh khí đánh mạnh vào nửa người dưới của Hạ Vũ.

Cước pháp như roi, kết hợp cùng phong linh khí, tốc độ nhanh như gió, từng cước liên tục quật vào người Hạ Vũ. Hạ Vũ bị đánh bất ngờ, khó khăn rút lui, liên tục bị trúng cước pháp của Trọng Lâm.

Luồng âm khí của Đường Chủ lúc này cũng tiếp cận Trọng Lâm. Trọng Lâm hừ lạnh không thèm để ý. Linh khí quanh người càng lúc càng cuồng bạo. Tiếng xèo xèo vang lên quanh người Trọng Lâm, một luồng khói hôi tanh bốc lên.

Trọng Lâm nhìn sang Đường Chủ cười khinh thường. Không phải tự nhiên mà Trọng Lâm sử dụng Hoả hệ linh khí để tấn công cùng phòng thủ, bởi vì tên Đường Chủ này chuyên dùng Nhiếp Hồn Linh. Tên tà phái trên sân thượng đã gặp Trọng Lâm, cũng dùng chiêu này, kết quả bị hoả hệ linh khí khắc chế gắt gao.

Đường Chủ cũng không biết Trọng Lâm khắc chế được Nhiếp Hồn Linh của hắn, vẫn không để ý, chỉ hời hợt ra một chiêu rồi không để ý đến nữa, cho đến khi tiếng xèo xèo vang lên. Đường Chủ mới quay lại nhìn sang, âm khí của hắn đang biến mất. Trong âm khí này còn mang theo cả tà thuật linh hồn của hắn, âm khí biến mất, một phần linh hồn liên kết của hắn cũng biến mất, dù ít cũng khiến hắn bị thương.

"Tên chó chết, người làm gì linh hồn của ta!" Đường Chủ gầm lên. Hắn bỏ qua Trần Hảo, xông tới Trọng Lâm.

Trọng Lâm nhìn thấy hắn di chuyển tới hướng của mình, thầm tính toán thời gian.

"Khoảng 5 giây, cần phải tốc chiến!" Trọng Lâm chăm chú vào Hạ Vũ. Hắn có 5 giây để giải quyết Hạ Vũ.

"Nhiếp Hồn Linh vô dụng với ngươi?" Hạ Vũ đột nhiên mừng rỡ.

Hạ Vũ khắp người đau nhức, mỗi cước của Trọng Lâm đánh lên người, lực đạo không cao, nhưng lại đau nhức cực kỳ, cảm giác như bị hàng ngàn con kiến độc cắn khắp người. Đau buốt, tê dại.

Nhưng Hạ Vũ vẫn cố gắng kìm nén cơn đau lại, chỉ cần âm khí của Đường Chủ tấn công trúng hắn, thì hắn sẽ phải chết. Hạ Vũ thầm tiếc nuối, chỉ vì giết mình mà đổi mạng, có đáng hay không!

Khi âm khí đến gần Trọng Lâm. Hạ Vũ thầm nói kết thúc. Nhưng khi nghe tiếng xèo xèo vang lên, Hạ Vũ ánh mắt trợn tròn, sau đó là mừng rỡ.

"Hắn khắc chế được Nhiếp Hồn Linh!"

Hạ Vũ mừng rỡ, nước mắt tuôn ra!

"Ta tìm kiếm đã lâu lắm rồi!"

Hạ Vũ không còn cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy mừng rỡ. Nàng quyết tâm, phải thoát, phải trốn được, cơ hội báo thù đến rồi!

Hạ Vũ định thần lại, thân pháp định trụ lại thân thể, một chân làm trụ, một chân đạp lên cước của Trọng Lâm hòng trốn thoát. Cước pháp phát lực, nhưng bất ngờ, chân Trọng Lâm mềm như bún, nàng như đạp vào một cục bông, không có điểm tựa lực, khiến Hạ Vũ mất đà lại ngã về phía Trọng Lâm.

Hạ Vũ phản ứng linh hoạt, rút kiếm, đâm!

Kiếm như linh xà phóng thẳng về phía bụng của Trọng Lâm. Một kiếm này nếu đâm trúng, nội tạng của Trọng Lâm chắc chắn sẽ gặp trọng thương.

"Đúng là sát thủ, phản ứng nhanh nhạy, dù trong tư thế như vậy vẫn có thể xuất kiếm!" Trọng Lâm không thể không thán phục.

Hạ Vũ phản ứng nhanh nhạy, chỉ vài giây bất ngờ bị Trọng Lâm phản công, đã lấy lại phản ứng, tấn công Trọng Lâm làm điểm rút lui.

Trọng Lâm tiếc nuối phải bỏ qua, chỉ một chút nữa thôi, hắn đã giải quyết được Hạ Vũ, nhưng nếu đón một kiếm này, hắn hạ được Hạ Vũ, nhưng Đường Chủ phía sau sẽ tiễn hắn đi tây thiên. Trọng Lâm đành phải rút lui. Đầy tiếc nuối bỏ qua một cơ hội.

Hạ Vũ thu kiếm, Trọng Lâm rút lui nàng cũng không muốn tiến công mà lui lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về Trọng Lâm. Nàng thấy Đường Chủ đang tiến tới. Áo trùm đầu đã mất, cảm xúc của nàng đã thể hiện lên khuôn mặt. Ánh mắt của nàng nhìn về Đường Chủ là đầy sát khí và thù hận.

Hạ Vũ cảm thấy mình thất thố, nhận ra áo trùm đầu đã mất, nàng vội thu liễm cảm xúc, ánh mắt băng lãnh nhìn về Trọng Lâm.

"Còn 2 giây" Trọng Lâm tính toán khoảng cách Đường Chủ đi về phía mình.

Trọng Lâm nhìn sang Trần Hảo. Một bao thịt bầm dập đúng nghĩa, dáng người to cao của Trần Hảo lúc này là bầm dập tan nát, sức lực không còn bao nhiêu, đứng vững cũng khó khăn.

Trọng Lâm thầm tính toán, nếu di chuyển sang hướng Trần Hảo, không chắc Trần Hảo sẽ chiến đấu tiếp được. Trọng Lâm nhìn sang rừng cây hai bên. Có Hạ Vũ, một sát thủ chuyên nghiệp, vào rừng khác nào xuống biển đánh cá mập, vào hang đánh hổ.

"Chết tiệt!" Trọng Lâm nhanh chóng đưa ra phán đoán, lao về phía Hạ Vũ.

Hạ Vũ thấy Trọng Lâm lao về phía mình, nàng liền tránh thoát, thân hình linh hoạt biến mất, mở ra một đường lui cho Trọng Lâm thoát khỏi Đường Chủ. Nàng lúc này cũng thầm tính toán.

"Tiểu Vũ, cùng ta giết nghiệp súc này!" Đường Chủ gầm lên với Hạ Vũ.

Trọng Lâm nhíu mày, hắn nghe không hiểu, nhưng cũng lờ mờ đoán được là cả hai muốn liên thủ.

Một chọi một đã là quá sức với Trọng Lâm, còn hai chọi một. Một sát thủ cấp bốn, một tên dị năng giả cấp sáu. Đánh giá hắn quá cao rồi.

Trọng Lâm cười khổ, không ngờ, phải khổ chiến thế này. Nếu ta đột phá, thì đâu đến mức thế này. Trọng Lâm trong lòng lại tiếp tục dâng lên một cỗ tức giận khó hiểu. Cỗ khí tức này vừa mới lắng lại, đã tiếp tục trỗi dậy, còn mạnh mẽ hơn lúc trước.

...

"Thú vị thật, tiểu tử này nắm bắt nhanh đấy chứ!" Trần Chiến cười ha hả.

Trong lòng Trần Chiến thầm nghĩ tiểu tử ngoan độc, lấy thân làm mồi nhử, dương đông kích tây. Tâm tính này, thật giống tiểu tử kia. Càng nhìn Trọng Lâm, hắn càng nhớ đến hình bóng của đệ tử hắn. Bất giác, hắn cảm thấy mến tài, muốn nhận Trọng Lâm làm đệ tử. Vì cả hai cùng nguồn gốc, Thái Cực Âm Dương Quyết.

Tiểu tử này lại có cách chiến đấu y hệt như tên đệ tử của hắn, điên cuồng, quyết đoán, xảo quyệt. Nhiều lúc lại là cảm tử. Chỉ gói gọn hai từ: "Hoang dã"

Đệ tử của hắn trước kia cũng vậy, chiến đấu điên cuồng như một dã thú, bất chấp thương thế, luôn dùng mọi cách để tiêu diệt đối thủ. Nhưng đã năm năm rồi, hắn không gặp được đệ tử của hắn. Đời này, không biết còn gặp lại hay không.

Bây giờ tại nơi này, hắn lại gặp một người y như đệ tử của hắn trước kia. Hắn muốn nhận đệ tử, chỉ là... tên này đã có sư thừa.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.