Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Dạ Ma Quân - Phan Chí Thanh

Tiểu thuyết gốc · 2011 chữ

Chương 66: Ám Dạ Ma Quân - Phan Chí Thanh

Bãi biển Khánh Nha là nơi cực kỳ đẹp của cả Trung Bộ, nơi này biển xanh thẳm, bãi cát vàng trải dài hàng chục cây số. Hàng năm, bãi biển Khánh Nha đón cả chục triệu lượt viếng thăm của các du khách. Bãi biển này không lúc này không đông người, bất kể ngày hay đêm.

"Nơi này, dù đến cả chục lần vẫn không chán." Một thanh niên cởi trần nằm dài trên bãi cát.

Miệng ngâm nga một bài đồng dao cổ, ngôn ngữ không rõ là ngôn ngữ gì. Hắn vừa nằm vừa uống nước trái cây, vừa ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Nhưng trong mắt hắn, mấy ai biết được, thứ hắn nhìn là cái gì.

"Vương... người nơi đâu chứ, Thần Chiến sắp bắt đầu, không còn bao lâu nữa. Thời hạn người xuất hiện đã vượt quá mười tám năm rồi."

Trong ánh mắt người thanh niên xuất hiện sự lo lắng, buồn phiền không hiểu thấu.

Bỗng nhiên thanh niên ngồi bật dậy, ánh mắt hướng về phương bắc.

"Khí tức này... Vương?... không phải, quá yếu, nhưng là tu la khí tức."

Vù!

Thanh niên trong chớp mắt biến mất, lấy tốc độ như ánh sáng bay thẳng về phía bắc.

"Thánh Ca? Thánh Chi Kiếm Ca?" Người thanh niên đang tốc độ nhanh nhất lao về phía bắc, bỗng nhiên nhíu mày.

"Không phải, chỉ hơi giống mà thôi, đám người đấy sao ở đây được chứ." Người thanh niên cười cười. "Mặc kệ, tu la khí tức quan trọng hơn."

Càng đến gần phương bắc, người thanh niên càng nhíu mày. Khí tức ma khí này, cực kỳ thân thuộc, cực kỳ thần thánh và uy nghiêm.

"Vương... thật sự là Vương." Người thanh niên cực kỳ vui mừng, vội vàng tăng tốc độ.

Khoảng cách giữa biển Khánh Nha và nghĩa trang phía bắc cực kỳ xa nhau, cũng phải hơn hai mươi cây số, nhưng chỉ chưa đầy một phút, người thanh niên này đã đến nơi này. Nhưng hắn vừa đến nơi thì khí tức đã biến mất.

"Kỳ quái, sao lại biến mất rồi?"

Khi thanh niên vừa đến nơi, cũng là lúc khí tức ma khí biến mất, hắn nhìn xung quanh, vẫn không tìm ra được khí tức ma khí đấy ở đâu, biến mất vô ảnh vô tung, hoàn toàn không để lại bất kỳ một dấu vết nào. Người thanh niên tay để lên mi tâm, một luồng sóng tinh thần bao phủ khắp nơi này. Hắn phát hiện ra có chiến đấu tại nơi này, còn có người quen của hắn. Một vài người hắn không muốn gặp, và còn có lính của hắn.

"Không lẽ chiến trường của tên nhóc kia là ở ngay đây?" Người thanh niên nhìn về phía Nguyễn Bân ở trong mộ địa, sau đó hắn lướt mắt nhìn qua Trần Chiến, còn có xa xa một luồng khí tức màu vàng cực kỳ cường đại cũng đang hướng nơi này mà đến.

"Lại đám lừa trọc của Thiền Viện Pháp Sơn!" Người thanh niên có vẻ khó chịu, hắn cực kỳ ghét đám lừa trọc này, suốt ngày giảng phật đạo.

Hắn cũng từng bị đám lừa trọc này giảng phật đạo cả buổi. Hắn nghe không vào, kết quả bọn chúng dàn trận La Hán, bảo rằng phật dạy lời không được, thì bạo lực thay lời. Hắn chẳng biết phật nào dạy ra đám bạo lực trọc này. Nói không vừa ý là vũ lực thay thế.

...

"Hừ, lại là tên đó!" Trần Chiến nhíu mày nhìn lên bầu trời. Sau đó lại nhìn về phía Trọng Lâm đang ngồi tĩnh toạ dưới đất. "Kệ nó, không quan tâm, không phải việc của ta!"

Trần Chiến biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt Trọng Lâm.

"Ma khí nén trong người, người hắn đang có một thứ gì đó cố gắng hấp thu ma khí, nhưng tốc độ không đủ, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn phải chết." Trần Chiến đánh giá Trọng Lâm.

Hắn lắc lắc đầu. "Phiền phức thật."

Trần Chiến ngồi sau lưng Trọng Lâm. Trọng Lâm lúc này phát hiện có người tới, người tới không có ác ý, cũng chẳng có thiện ý, hắn muốn làm ra cảnh giác, nhưng hắn không thể làm ra bất kỳ hành động nào, hắn hiện tại đang dồn toàn bộ sức lực vào việc dẫn toàn bộ nội khí đả thông kinh mạch và đưa vào não hải. Tại não hải của hắn, hắn phát hiện nơi đó như một cái nút xả bồn chứa, nội khí của hắn đi vào nơi đó, toàn bộ biến mất, hắn biết nơi đó là nơi của hệ thống, Tiểu Trí từng ở đó. Xem ra là hệ thống của đang giúp đỡ hắn.

"Hệ thống!"

T...i...n...g! Kết nối thất bại... rè ... rè...

Một tiếng rè rè vang lên, sau đó là hệ thống kết nối thất bại, xem ra hắn đã nghĩ đúng, hệ thống cũng đang ra sức giúp hắn.

"Cố lên! Giúp ta! Ta cần mạnh mẽ hơn, ta sẽ khôi phục lại Tiểu Trí. Ra sức đi hệ thống!" Trọng Lâm nghiến răng.

Trần Chiến đưa tay dẫn khí nhập vào người Trọng Lâm. Một luồng khí màu trắng sữa đi vào cơ thể Trọng Lâm. Trọng Lâm giật mình, khí tức có phần hỗn loạn.

"Tĩnh tâm, tu luyện Thái Cực Âm Dương Quyết! Khí xuất đan điền, dẫn khí bách huyệt, nhập tứ chi, tụ tại huyệt bách hội." Trần Chiến thanh âm trầm thấp vang lên trong đầu Trọng Lâm.

Trọng Lâm lại lần nữa như bị sét đánh, nội khí chấn kinh, một phút lơ là, nội khí đã tông vỡ một kinh mạch của hắn. Trọng Lâm phun ra máu tươi.

"Ngu ngốc, tĩnh tâm!" Trần Chiến hét lên.

Trọng Lâm trong lòng kinh hãi, tên này, sao lại biết Thái Cực Âm Dương Quyết, còn biết hắn có thể dẫn động Thái Cực Âm Dương Quyết, đây là địch hay bạn? Trọng Lâm chần chừ, hắn không dám suy đoán. Chỉ cần đoán sai một bước có thể là vạn kiếp bất phục.

Trọng Lâm âm thầm vận chuyển nội khí theo Thái Cực Âm Dương Quyết, nhưng mà là vận hành sai kinh mạch. Hắn sợ tên này sẽ học lóm hay làm trò gì đấy với hắn.

"Nếu ngươi muốn chết, cứ việc!" Trần Chiến lúc này lạnh giọng.

Luống khí tức màu trắng sữa của Trần Chiến đi theo mạch khác với Trọng Lâm. Điều này làm Trọng Lâm càng kinh hãi hơn, vì hướng đi là hoàn toàn chính xác với Thái Cực Âm Dương Quyết. Xem ra tên này biết Thái Cực Âm Dương Quyết là thật, chứ không phải muốn học lóm từ hắn.

"Ta cần phải học lóm từ ngươi? Ngu xuẩn! Ta còn cần cái mạng sống của ngươi, nên ngươi biết điều trước khi ta nổi điên!" Trần Chiến lạnh giọng, khí tức sát phạt âm trầm tuôn ra.

Cảm nhận khí tức của Trần Chiến. Lòng Trọng Lâm lạnh lẽo, hắn cảm giác được đây là cao thủ, còn là tuyệt đỉnh cao thủ. Cho dù hắn có tung hết mọi sở trường, cũng không sống quá 1 chiêu, có khi chỉ cần nửa chiêu là hắn bay màu.

Trọng Lâm không suy nghĩ nhiều nữa, quyết định toàn lực chữa thương. Người đến không biết là địch hay bạn, nhưng thực lực cao cường, không một chưởng vỗ chết hắn thì xem ra là hắn còn có trọng dụng riêng.

...

"Xem ai đây, hoá ra là bạn thân của Thiền Viện Pháp Sơn chúng ta, cao tăng trong tự nhớ nhưng Ám Dạ Ma Vương từ rất lâu rồi!" Một giọng cười sang sảng vang lên từ xa.

Một luồng kim quang bay đến, xuất hiện là một lão hoà thường ăn vận áo lam luyện võ bó sát người, đầu trọc, nhưng lông mi và râu cực kỳ dài. Vẻ mặt từ bi, nụ cười nhân ái.

Người thanh niên ngó lơ, không muốn chú ý đến, hắn vẫn đang phóng ra sóng tinh thần, tìm kiếm dấu vết của ma khí vừa rồi, nhưng hoàn toàn không thấy. Giờ lại có lừa trọc đến làm phiền.

"Biến đi!" Người thanh niên lạnh giọng.

"Phan Chí Thanh, chúng ta là bạn hữu đã lâu, sao nỡ lạnh lùng như vậy chứ. Hay Chí Thanh huynh đệ cảm thấy lão nạp lễ không đủ, muốn cả Thiền Viện chúng ta cùng lên làm lễ?"

"Hừ, cái viện nát của ngươi, nếu không phải tình huống không cho phép, ta đã phá nát cái viện đó!" Người thanh niên lạnh lẽo trả lời.

"Ám Dạ Ma Vương - Phan Chí Thanh, lão nạp từ xa đã thấy khí tức của ngươi, nên đặc biệt đến đây thỉnh người về Thiền Viện của chúng ta để nghe phật pháp, không phải mấy ai cũng có vinh hạnh này. Hãy nể mặt lão đạo, cùng lão đạo trở về đi!"

Người thanh niên này là Phan Chí Thanh, trong giới chức nghiệp giả hắn có biệt danh là Ám Dạ Ma Vương, nhưng hắn không xưng là Vương, mà hắn thích người khác gọi hắn là Ám Dạ Ma Quân. Nhưng không ai gọi hắn như vậy, chỉ gọi hắn là Ma Vương, vì hắn là ma khí đầu nguồn. Nhiều lần bị các cao thủ đuổi giết, nhưng hầu như chưa ai có thể giết hắn. Thực lực hắn cũng cực kỳ cao cường. Chiến tích một chọi năm, cùng là Thần Cấp, kết quả hắn biến mất vô ảnh vô tung, có người đồn rằng hắn bị trọng thương, nhưng không ai biết chắc là có trọng thương hay không, còn năm tên Thần Cấp đối đầu với hắn bị trọng thương cả năm. Từ đó tên tuổi của Ám Dạ Ma Vương truyền khắp Địa Tinh.

Nhưng từ sau lần đó, hắn cũng cực kỳ ít xuất hiện, gần như là biến mất. Thấm thoát đã hơn hai mươi năm. Giờ hắn lại xuất hiện.

"Hai mươi năm rồi, đạo hữu vẫn không nể mặt chúng ta?" Lão hoà thượng giọng nói càng lúc càng lạnh.

Phan Chí Thanh bực bội. Hắn không muốn đánh nhau, càng là đánh nhau với đám lừa trọc này, hắn không có hứng thú. Phan Chí Thanh ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang lão hoà thường.

"Ta không biết tại sao lại có người của Thiền Viện tại đây, bọn ngươi ở Vận Quốc của bọn ngươi, ta ở đây làm việc của ta, hai bên nước sông không phạm nước giếng, sao ngươi cứ thích làm phiền ta? Hay cảm thấy ta dễ nói chuyện hả Thiền Minh?" Phan Chí Thanh ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo. Khí tức âm lãnh đến đáng sợ, một làn hoả diễm màu đỏ xuất hiện. Không khí xung quanh bị đốt vặn vẹo, thỉnh thoảng còn có tiếng tách tách, không gian xung quanh vỡ ra từng khe nứt nhỏ, sau đó nhanh chóng biến mất.

"Đây là... Xem ra đạo hữu có tiến bộ rồi. Một mình lão nạp lễ không đủ rồi!" Lão hoà thượng chấp tay niệm phật. Sau đó im miệng không nói nữa. Mà chỉ đứng từ xa đánh giá Phan Chí Thanh.

"Tên này lại đột phá, một mình ta không dám chắc bắt được hắn, đành phải cầu viện các sư huynh đệ. Nhưng chờ các sư huynh đệ tới, chỉ sợ hắn đã biến mất. Nghĩ cách đi Thiền Minh, nghĩ đi, trừ ma vệ đạo là việc của nhà phật, ngươi là phật tử, ngươi phải nghĩ cách." Lão hoà thượng Thiền Minh im lặng thầm suy nghĩ.

Ầm!!!!

Một tiếng nổ lớn từ trên đỉnh núi vang lên. Hấp thu toàn bộ ánh mắt của mọi người.

....

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.