Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiện thực khắc nghiệt.

Tiểu thuyết gốc · 1768 chữ

"Nguyễn Bân, mày nhiều lần gây hấn, đã bị Trọng Lâm dạy dỗ mày còn không sợ. Hôm nay mày muốn chết như thế nào?" Lý Dương lạnh giọng trả lời.

Quang minh thánh khiết bao phủ lấy Lý Dương, ánh mắt của hắn lúc này tràn đầy thần thánh. Mỗi câu mỗi từ hắn nói ra tràn đầy sự uy nghiêm như một vị vương giả. Hắn từ từ bước đến, mỗi bước đi của hắn vang lên âm thanh như lời ca của thiên sứ từ trên trời.

"Quang hệ dị năng giả? Còn là đỉnh cấp!" Đại Trưởng Lão nhíu mày nhìn Lý Dương.

Khí tức thần thánh tràn ngập khắp ngôi mộ. Ánh sáng dường như cũng muốn nhường lối cho Lý Dương, tại đây, hắn là ánh sáng duy nhất.

Nguyễn Bân cơ thể cảm giác cực kỳ khó chịu, có thứ gì đó đè nén trong lòng hắn, khiến hắn cực kỳ bất an.

"Không ngờ, mày cũng là Dị Năng Giả, còn là quang hệ, thảo nào, châm của mày lại khiến tao cảm giác bỏng rát!" Nguyễn Bân kiềm chế sự đè nén trong lòng.

Đại Trưởng Lão nhíu mày nhìn xung quanh, càng lúc càng không an toàn. Hắn nhìn sang một giáo chúng, ánh mắt ra lệnh. Tên giáo chúng gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh vác Dương Kỳ Vũ.

"Đi thôi!" Đại Trưởng Lão rời đi, hắn không muốn ở lâu tại nơi này. Kế hoạch hoàn thành, còn lại không phải việc của hắn.

Nguyễn Bân thấy Đại Trưởng Lão rời đi thì cảm giác bất an càng lúc càng lớn. Hắn nghiến răng, ma khí bao phủ quanh người hắn, làm hắn càng trở nên âm trầm lạnh lẽo.

"Là mày bức tao phải giết mày."

"Cứ lên, tao tiếp!" Lý Dương lạnh giọng đáp.

Lý Dương nhìn sang Đại Trưởng Lão, hắn lúc này lo lắng, không biết sức mạnh này sẽ kéo dài được bao lâu, còn có, sức mạnh này mạnh bao nhiêu, hắn không biết. Nhưng hắn biết một điều, không thể để Dương Kỳ Vũ bị đám người Vận Quốc bắt đi.

Nguyễn Bân ma khí tung hoành, vờn quanh người hắn khiến hắn như một ma thần tái thế. Lý Dương khí tức quang minh thần thánh, như một vị thiên sứ giáng trần. Một quang một ám.

"Hoả diễm" Nguyễn Bân gầm lên, ma khí hoá hoả diễm màu đen.

Hoả diễm như cuồng long, quấn quanh tay của Nguyễn Bân, sau đó lấy tốc độ cực nhanh lao đến Lý Dương.

Lý Dương luống cuống. Hắn mới học võ có một ngày, đánh đấm thế nào đây? Lý Dương vội đưa hai tay lên chống đỡ, khí tức quang minh va chạm với hoả diễm, vang lên tiếng xèo xèo, sau đó biến mất. Lý Dương bị đẩy lui lại mấy bước.

"Hoá ra chỉ là con mèo mướp!" Nguyễn Bân cười ha ha.

Nguyễn Bân chỉ dùng chưa đến nửa thành sức mạnh, đã đẩy lui Lý Dương. Hắn ban đầu lo lắng Lý Dương còn hậu chiêu, nhưng không ngờ, tên này chỉ là giả vờ.

Nguyễn Bân dùng tốc độ nhanh nhất lao đến Lý Dương, mặc kệ cảm giác đè nén khó chịu trong người, vung quyền đánh mạnh vào ngực Lý Dương. Quyền ảnh của Nguyễn Bân càng đến gần người Lý Dương, tiếng xèo xèo càng lớn, đây là tiếng ma khí của hắn đang bị quang minh thiêu đốt, nhưng quang minh của Lý Dương cũng bị Nguyễn Bân thiêu đốt.

Lý Dương hai tay ôm chặt trước người, co người lãnh trọn cú đấm của Nguyễn Bân. Lý Dương lại bị Nguyễn Bân đánh văng xa cả thước.

"Mày mạnh miệng lắm mà!" Nguyễn Bân cười ha ha "Tao là vô địch!"

Lý Dương khoé miệng máu tươi trào ra. Hắn cười khổ, hắn nào biết đánh đấm gì, mới tập luyện chỉ có một ngày, còn là luyện tập cơ bản, luyện tập thể lực, chứ luyện đánh nhau lúc nào. Khi nãy chỉ là khí thế của hắn bộc phát mà thôi, còn vận dụng thế nào thì còn chờ hắn học. Nhưng học chưa được đã gặp chuyện.

Lý Dương mặc dù rất yếu, không biết đánh nhau, nhưng hắn cũng là Quang hệ Dị Năng Giả. Tốc độ khôi phục tự thân phải nói là đáng sợ. Dù lãnh trọn một đấm của Nguyễn Bân, nhưng thương thế của hắn không nặng, còn nhanh chóng khôi phục.

" Tốc độ khôi phục biến thái đấy!" Nguyễn Bân lườm Lý Dương. Hắn lại tiếp tục lao đến.

Lý Dương vội vàng né tránh, rút châm và phóng về phía Nguyễn Bân. Châm mang theo quang hệ dị năng của Lý Dương, như những ánh sao băng, loé lên, bay đến Nguyễn Bân với tốc độ cực kỳ nhanh.

"Đây là...?" Nguyễn Bân sững sờ.

Phi châm bay với tốc độ cực kỳ nhanh lướt ngang qua Nguyễn Bân. Một cây, hai cây... sáu cây, bảy cây... Lý Dương liên tục phóng châm về Nguyễn Bân.

Nguyễn Bân tức giận.

"Mày đùa tao hả?"

Không một cây châm nào trúng đích. Lý Dương vội vàng đứng dậy bỏ chạy. Châm ném như mưa, nhưng độ chính xác là không. Nguyễn Bân cảm thấy mình bị đùa bỡn, hắn điên cuồng lao đến Lý Dương.

...

"Xem ra tao đến không muộn!" Một giọng nói từ dưới núi vang lên.

Một bóng người với tốc độ như ánh sáng lao thẳng đến vị trí của Đại Trưởng Lão. Cước ảnh như gió liên tục tấn công vào Đại Trưởng Lão.

Đại Trưởng Lão vừa rút lui khỏi ngôi mộ, đã bị tấn công bất ngờ. Hắn liên tục bị đá mấy cước. Đại Trưởng Lão vội vàng rút lui lại phía sau.

"Ai?" Đại Trưởng Lão dùng tiếng Vận Quốc.

"Là tao!" Nguyễn Long trả lời Đại Trưởng Lão bằng tiếng Vận Quốc. Hắn là cục trưởng Dị Năng Cục, nên ngoại ngữ bắt buộc phải biết, còn là ngoại ngữ của nước láng giềng.

"Bọn chuột chúng mày, xem ra là trốn khá kỹ nhỉ?" Nguyễn Long đánh giá tình hình xung quanh.

Khi vừa đến nơi, Trọng Lâm đã bảo hắn nhanh chóng lên núi giải cứu cho Lý Dương, đám người Vận Quốc đang ở đấy. Nguyễn Long lập tức rời đi. Hắn lo lắng cho sư đệ của hắn, nhưng sư đệ xem ra không sao, chỉ còn đám tà phái Vận Quốc, phải nhanh chóng xử lý.

Nguyễn Long dò xét không thấy Giáo Chủ của bọn chúng. Nguyễn Long lấy ra máy tín hiệu liên lạc cho Đạo Giáo Vận Quốc và đám người Phong Hồ.

"Lập tức bao vây phía Tây và phía Nam."

"Đại ca, bọn chúng đang rút về phía Nam" Giọng của Phong Hồ vang lên trong điện thoại.

"Chết tiệt, Hắc Hổ cố gắng cầm cự, Thánh Nữ, cho người lập tức đến phía Nam, trong đó chắc chắn có giáo chủ Tỳ Ma Phái." Nguyễn Long nhanh chóng ra lệnh.

"Còn có..."

Nguyễn Long chưa nói hết câu, máy tín hiệu đã bị phá nát. Đại Trưởng Lão nhanh chóng ra tay, chưởng pháp cực kỳ lăng lệ. Nguyễn Long chỉ kịp né tránh, nhưng máy tín hiệu đã bị đánh nát.

"Đám chó săn, bọn mày quấy rối đủ rồi đấy!" Đại Trưởng Lão gầm lên.

Kế hoạch gần như đã thành công, lúc này giáo chủ chắc hẳn đã rời đi. Xem ra kế hoạch của tên kia không phải là không đúng. Đầu não của Dị Năng Cục ở đây, chỉ là tay chân của hắn không tại nơi này. Có lẽ là có chuẩn bị ở sau, nhưng với thực lực của giáo chủ, phá vòng vây chỉ là chuyện nhỏ, còn chưa kể, tên này đã bị cầm chân tại nơi này.

"Mày xem, trong tay tao là ai? Không phải tầng lớp tinh anh của thành phố bọn mày chứ! Ha ha" Đại Trưởng Lão vác lên Dương Kỳ Vũ và cười càn rỡ.

"Con tin?" Nguyễn Long khó xử, không ngờ bọn chúng lại có con tin.

"Nếu không muốn tao giết nó, thì mày phải nhường đường cho bọn tao rời đi, rời khỏi thành phố Khánh Nha này!" Đại trưởng lão nói với giọng đắc thắng.

Ván cờ truy đuổi đã kết thúc, bên thắng lợi là bọn chúng. Bây giờ việc cần làm là kéo dài thời gian, để giáo chủ bọn hắn rời khỏi thành phố.

"Cho người bọn mày rút lui toàn bộ khỏi phía Nam, bằng không, tên này sẽ chết!" Đại Trưởng Lão gằn giọng.

Nguyễn Long đắn đo suy nghĩ. Con tin trong tay bọn chúng, an nguy của con tin, với một cục trưởng của Dị Năng Cục có thể bỏ qua, nhưng hắn không giống, hắn không muốn bất kỳ con tin nào trong nhiệm vụ của hắn phải hy sinh.

Ầm!!!

Một tiếng nổ vang lên, Nguyễn Long cùng Đại Trưởng Lão nhìn sang. Lý Dương từ trong ngôi mộ bay ra như một viên đạn, tông sập cả vách tường.

Lý Dương nằm im bất động, máu tươi từ miệng phun ra như suối. Hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.

"Tiếp tục nhảy nhót cho tao xem nào!" Nguyễn Bân cười gằn.

"Dừng tay! Dị Năng Cục đang làm việc, toàn bộ không phận sự đứng im!" Nguyễn Long thét lên.

Nguyễn Bân nhìn lướt sang Nguyễn Long, ánh mắt khinh bỉ.

"Đây không phải là địa bàn của bọn mày, đừng sủa. Ở đây không ai sợ mày đâu!" Nguyễn Bân lạnh lùng đáp.

Nguyễn Long chớp thời cơ lướt tới Nguyễn Bân. Một quyền tung ra chớp nhoáng. Nguyễn Bân bất ngờ luống cuống không kịp ngăn cản.

"Vị Cục trưởng này, xin dừng tay!" Một giọng nói già nua vang lên.

Chỉ một ngón tay, hắn đã đỡ được quyền của Nguyễn Long.

"Đây là...!" Nguyễn Long sửng sốt.

Người xuất hiện là lão quản gia họ Đào của Phan Chí Thanh.

"Lão hủ là Phan Đào, quản gia của Phan Chí Thanh! Hy vọng Cục Trưởng bỏ qua cho tên đầy tớ của ta!"

Lão quản gia Phan Đào xuất hiện, lửa hoả diệm màu đen lấp loé trên ngón tay của Phan Đào. Nguyễn Long nhíu mày, tình hình này thật căng thẳng.

"Cấp 9!" Nguyễn Long nói thầm trong lòng.

Thực lực này, hắn không đối phó được.

...

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy

Truyện Ta biết võ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.