Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong thành Thanh Dương có tiện nhân!

Phiên bản Dịch · 1617 chữ

TA LÀ CON TRAI CỦA THIÊN ĐẾ!

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 12: Trong thành Thanh Dương có tiện nhân!

Cảm giác được ánh mắt mọi người xung quanh khác thường. Lý Thanh Hà thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nàng ta trừng mắt nhìn Kiếm Sinh.

Nàng ta hoàn toàn không ngờ Kiếm Sinh không hiểu phong tình như thế, từ chối nàng?

"Thú vị."

Khóe miệng Cơ Thiên nở một nụ cười, nhìn Kiếm Sinh cùng Lý Thanh Hà, khuôn mặt có vẻ như rất hứng thú.

Mặt mũi Tiêu Thần thì kỳ lạ, quả nhiên Đại sư huynh người cũng như tên, lấy kiếm là mục đích sống. Mỹ nữ trong mắt hắn chỉ như không khí.

Dương Thạc đi tới, mặt mũi vô cùng nghi ngờ nhìn Kiếm Sinh, sau đó lạnh giọng: "Tiểu tử! Ngươi và Thanh Hà có quan hệ như thế nào?"

"Ta không biết nàng."

Kiếm Sinh bình tĩnh trả lời.

" Kiếm Sinh! Ngươi cũng thật sự không hiểu phong tình! Tại sao có thể thất lễ với mỹ nữ như thế hả?"

Cơ Thiên cười cười đi đến gần Lý Thanh Hà.

"Ngươi là ai?"

"Cô nương Thanh Hà. Ta là sư tôn của Kiếm Sinh! Kiếm Sinh thật sự là quá thất lễ đối với ngươi, đều tại ta dạy bảo không tốt! Kiếm Sinh, ngươi không nên làm như thế có hiểu không?"

Cơ Thiên cười mỉm nói.

"Vâng, sư tôn!"

"Ngươi nên làm như này này."

Cơ Thiên vẫn cười, nhìn Lý Thanh Hà, tay dơ lên tát lên mặt nàng ta.

"CHÁT!!"

Một âm thanh vô cùng chói tai vang lên. Một nửa bên mặt Lý Thanh Hà sưng phồng lên trong nháy mắt.

Mọi người xung quanh bất ngờ đến ngây người.

Bọn hắn vốn cho là Cơ Thiên đến dạy bảo lại Kiếm Sinh. Nhưng thật không ngờ Cơ Thiên còn ác hơn, cho Lý Thanh Hà một cái bạt tai!

Đây là thầy nào trò nấy!!

Khóe miệng Tiêu Thần giật một cái! Lúc đầu hắn nghĩ sư tôn thật sự muốn giải vây thay cho Lý Thanh Hà. Nhưng thật không ngờ sư tôn còn ác hơn Đại sư huynh, thủ đoạn cực kỳ độc ác, không thương hoa tiếc ngọc một chút nào!

Lý Thanh Hà bị Cơ Thiên tát cũng bất ngờ.

"Ngươi để cho đồ nhi ta là bia đỡ đạn cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng chúng ta sẽ bị đám Dương gia trả thù hay sao? Đương nhiên, ngươi làm gì quan tâm! Loại nữ nhân lòng dạ rắn rết như ngươi, ngươi cho là nam nhân trên thiên hạ đều phải vây quanh sao? Kiếm Sinh! Đối với tiện nhân lòng dạ rắn rết, chúng ta chỉ có một biện pháp. Đó chính là đánh nàng ta!!"

Cơ Thiên nhìn Lý Thanh Hà, sau đó nói mấy lời thấm thía với Kiếm Sinh.

Vừa dứt lời, lại tát một cái vào mặt bên kia của Lý Thanh Hà.

"CHÁT!!"

Nửa bên mặt kia của Lý Thanh Hà cũng sưng lên.

"Sư tôn! Ta đã hiểu."

Kiếm Sinh nói thật.

"Sư tôn tát thật vang a~"

Tiêu Thần cũng nhỏ giọng lẩm bẩm. Không biết vì sao khi hắn nhìn Lý Thanh Hà lại giống như hình ảnh Trình Dao trùng vào nhau. Khiến cho Tiêu Thần nhìn Lý Thanh Hà cũng rất không vừa mắt.

Khóe miệng tất cả mọi người đều giật một cái, nhìn hai sư đồ đang đầy nghiêm túc, mắt ai cũng đầy sắc thái cổ quái.

Mọi người bắt đầu có chút thương hại với Lý Thanh Hà rồi. Tìm ai làm bia đỡ không tìm, lại tìm phải hai thanh niên ngã cây này.

"Aaa!... Ta muốn giết ngươi!"

Trong miệng của Lý Thanh Hà phát ra tiếng thét chói tai, ánh mắt chứa đầy lửa giận cùng với oán độc. Nàng ta rút kiếm trong nháy mắt, muốn chém Cơ Thiên.

Quả nhiên nàng ta là phát điên rồi!

Tên Cơ Thiên vô lại này! Không ngờ hắn có lòng dạ ác độc, chẳng lẽ hắn không biết rằng Lý Thanh Hà nàng là đệ nhất mỹ nữ thành Thanh Dương hay sao?

Nàng ta hận Cơ Thiên tới cực điểm, hận không thể chém Cơ Thiên thành muôn mảnh.

Coong!

Một đường kiếm sáng chói, tỉa lửa bắn ra bốn phía, nhanh như chớp! Lý Thanh Hà chỉ cảm thấy tay run run, thanh kiếm trong tay bị chém đứt.

Sau một khắc, mũi kiếm rét lạnh chỉ thẳng vào cổ họng nàng ta.

Lý Thanh Hà giật mình, nhất thời không dám cử động.

"Muốn làm tổn thương sư tôn ta! Chết!"

Giọng nói Kiếm Sinh lạnh như băng, kiếm ý quanh người cũng tỏa ra, tập trung vào Lý Thanh Hà ở trước mặt.

Tiêu Thần cũng đề phòng, hắn bước ra trước bảo vệ Cơ Thiên.

Sắc mặt Lý Thanh Hà thoáng cái trắng không còn giọt máu.

"Kiếm Sinh! Ta đã từng nói rồi. Không được đi đâu cũng chém chém giết giết. Thanh Hà tiện... tiểu thư Thanh Hà này đã bị dạy dỗ!"

Cơ Thiên khẽ mỉm cười.

"Vâng thưa sư tôn."

Kiếm Sinh lùi ra sau một bước, cất kiếm lại vào bao, một lần nữa quay trở lại đứng đằng sau Cơ Thiên.

"Các ngươi...các ngươi... Phụt!!"

Lý Thanh Hà chỉ vào nhóm người Cơ Thiên, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, dưới sự tức giận tăng xông, miệng phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh!

"Thanh Hà!!"

Rốt cuộc Dương Thạc cũng kịp phản ứng, vội vàng lao lên đỡ lấy Thanh Hà, vẻ mặt hắn ta vừa vội vàng vừa tức giận.

"Khốn khiếp! Các ngươi dám đánh Thanh Hà? Muốn chết!"

Dương Thạc gào to tức giận.

Tất cả mọi người đều im lặng! Đến lúc này mà Dương Thạc vẫn đừng về phía Lý Thanh Hà. Thật sự không biết là nên nói hắn si tình hay đầu bị úng nước nữa.

"Liếm cho vẫn mãi là liếm chó*! Liếm đến mức hai bàn tay trắng luôn! Dương công tử a~, ngươi cứ cam tâm làm chó liếm sao? Coi chừng đến cuối cùng cả người cả của cũng không còn!"

---

*liếm chó: là ngôn ngữ mạng TQ: ý chỉ một người yêu đơn phương, dù biết không được đáp lại nhưng vẫn cố tình theo đuổi.

---

Cơ Thiên thở dài một cái nói.

Mặc dù không biết liếm chó là cái gì nhưng Dương Thạc hiểu Cơ Thiên đang mắng hắn. Cả người giận đến phát run, tay bỗng nhiên chỉ ra: "Mau bắt hắn lại cho ta. Chết hay sống đều được!"

Từ sau lưng của Dương Thạc, hai người thị vệ mặc áo đen lao tới. Tất cả đều có tu vi Võ Sĩ cảnh, khí huyết hùng mạnh, sát khí tràn ngập quanh người. Lập tức chộp đến chỗ Kiếm Sinh và Cơ Thiên.

Coong!

Kiếm xuất vỏ, Kiếm Sinh bước ra một bước, kiếm khí rét lạnh khiến cho mọi người xung quanh đều cảm giác được hàn quang lóe ra. Toàn bộ Thiên Vũ Lâu dường như bị một khối kiếm ý ác liệt bao phủ.

" Đây là... Kiếm ý?"

Có người kinh ngạc hô lên một tiếng, kinh ngạc đến không ngờ.

Kiếm Sinh thoạt nhìn chỉ có tu vi Võ giả tầng chín nhưng lại lĩnh ngộ ra kiếm ý. Đây quả thực là thiên tài kiếm đạo tuyệt đỉnh.

Hai người hộ vệ kia của Dương Thạc cũng không phải kẻ yếu. Nhưng bọn hắn vừa mới xông ra thì thấy được một mảng trắng như tấm lụa đánh tới, nhanh như chớp!

OÀ..ÀNH!

Thân kiếm đánh lên trên ngực của bọn họ, khiến cả người bị rung mạnh, xương sườn gãy mất mấy cái, miệng phun máu tươi. Sau đó cơ thể bị dội lại, tốc độ bị bay ngược về còn nhanh hơn lúc nãy tiến lên!

Bọn hắn ngã đập vào dưới chân Dương Thạc, Dương Thạc cũng hét toáng lên, vẻ mặt khủng hoảng và kiêng kỵ.

"Các ngươi muốn làm gì? Anh trai ta là đệ tử nội môn của Xuân Thu Tông. Nếu các ngươi dám làm ta bị thương...anh...anh trai ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Bị Kiếm Sinh nhìn chòng chọc, Dương Thạc sợ gần chết nhưng miệng vẫn phải gào lên!

Chỉ là hai chân hắn run lẩy bẩy đã bán đứng hắn. Hiện tại hắn đang thật sự rất sợ!

Đá trúng tấm sắt rồi!

Mặc dù Dương Thạc là một thiếu gia ăn chơi nhưng không ngốc.

Kiếm Sinh nhìn lướt qua Dương Thạc, không tiếp tục ra tay mà lùi về sau lưng Cơ Thiên.

Hắn nhớ lời sư tôn đã nói là không thể suốt ngày chém chém giết giết!

Cho nên hai thị vệ mới bị thân kiếm đánh vào, chịu thương nhẹ. Nếu không thì đáng ra cái bọn nhận được phải là mũi kiếm, vị trí xuất chiêu cũng biến thành cổ họng.

Ban đầu Tiêu Thần cũng định ra tay, nhưng sau lại sờ sờ mũi, ngại ngùng lui về.

Có Đại sư huynh ở đây, quả nhiên không tới lượt hắn xuất thủ.

-----

Vài dòng của nhóm dịch

=> Mình xin nhắc lại : Cơ Thiên là người hiện đại chết đi xuyên không thành con trai Thiên Đế, sau đó Thiên Đình xảy ra kiếp nạn nên trở thành như ngày hôm nay. (Mấy chương đầu có nhắc rồi, ai ko rõ có thể đọc lại nhaaaa)

Bạn đang đọc Ta Chính Là Con Trai Thiên Đế (Bản Dịch) của Mộ Vũ Thần Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.