Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửa hậu cháy!?

Tiểu thuyết gốc · 1060 chữ

Chương 16: Cửa hậu cháy!?

Hắc dạ cao phong, Từ Linh ngồi trên nóc tiểu viện, cả người cho ra cảm giác xốc xếch trong gió. Có đánh chết hắn cũng không thể nào ngờ được, chính mình lại bị năng lực của hệ thống bóp bể hai hòn. Bởi vì những nạn nhân bị Thải Khí Đan Điền đánh ngã đều bất tỉnh gần hai ngày, cho nên cao tầng quyết định cho họ thành liệt sĩ. Toàn diện bị loại, mà bản thân hắn cũng vì thế mà mất đi cơ hội tranh đoạt thập cường.

Nếu hệ thống mà có thực thể, đoán chứng giờ đây hai người đang có một trận tử chiến.

Hệ thống nhà người ta lo ăn lo mặc cho ký chủ từ đầu đến chân, mở đầu đưa thần khí, dẫn ký chủ đi lên con đường trang bức không lối về. Hệ thống của bản thân thì chơi đa cấp, đưa kỹ năng cũng cực kỳ hố hàng. Đem kế hoạch nguyên bản của hắn bóp chết từ trong trứng nước!

Quả nhiên tiểu thuyết cái gì cũng đều là lừa ngươi!

Hắn thở dài, cẩu đản thì cẩu đản đi. Cuộc sống sẽ không vì ngươi ngã xuống mà dừng lại, kế tiếp phải vạch ra kế hoạch cho tương lai.

Nhìn bầu trời đêm, tâm tình của hắn bình phục một chút. Thế giới này không khí vô cùng trong lành, vô số những vì sao vây quanh mặt trăng tròn trịa sáng chói. Mỗi lần nhìn lên, hắn tự hỏi liệu mình có đang nhìn cùng một bầu trời với địa cầu không. Quê hương hơn 25 năm sinh sống, một nơi còn lại vô số những ước mơ và hoài bão dở dang của hắn.

- Ngươi biết không, khi còn trẻ ta cũng giống như ngươi vậy. Thường hay ngắm nhìn bầu trời đêm và tự hỏi... Bên trên những vì sao là gì?

- !!?

Một tiếng nói già nua cất lên sau lưng. Từ Linh giật thót, như một con mèo bị dọa, quay ngoắt về đằng sau.

Lão đầu một thân quần áo cũ kỹ, trên đầu đội một chiếc nón lá.

- Ngươi là ai!?

Tâm thần Từ Linh không khỏi run lên, người này có thể vô thanh vô tức đứng ngay sau lưng mình. Thật quá đáng sợ. Lão đầu thân đội nón lá, trang phục đạm bạc, khí tức yếu ớt nhìn qua giống hệt như thường nhân. Nhưng cái này chỉ là do cảnh giới của hắn quá thấp không thể nhìn ra môn đạo.

- Tiểu tử ngươi hẳn là ít đi qua Thư Các a? Liền lão phu cũng không biết là ai.

Từ Linh nghe vậy, một đợt ký ức trồi lên. Thư các ngày trước nguyên chủ có đi qua vài lần, mà người ngồi canh đại môn ở đó bất thình lình lại là người đang đứng ngay trước mắt hắn đây. Không chút chậm trễ, hắn liền hành lễ.

- Gặp qua Thiên lão, mạn phép được hỏi đệ tử có vinh dự gì được Thiên lão đại giá quang lâm?

Không một ai biết lão đầu này có thân phận gì, tu vi cao đến độ nào. Chỉ biết rằng hắn gọi Thiên lão, thường ngồi trước đại môn thư các. Nhưng theo sáo lộ mà hắn biết, mấy lão bất tử như vậy đều là một đám cường giả âm bỉ, không thể đắc tội.

Thiên lão vuốt vuốt chòm râu, từ tốn.

- Ta nhìn ngươi cốt cách kinh kỳ, là một cái khả tạo ngọc thô. Liền tặng cho ngươi một hồi tạo hóa.

Nói xong liền ném cho hắn một viên đan dược, vỏ ngoài của nó trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong. Cầm trên tay có một cảm giác bỏng rát, giống như bị thiêu đốt vậy. Tâm lý không khỏi cả kinh, bản thân là Tiên Thiên nhục thân đại thành, vậy mà còn cảm thấy như vậy. Nếu như đụng phải cái thường nhân chắc chắn sẽ bị bỏng cấp độ 7.

Hắn trầm ngâm, sau đó chắp tay.

- Đa tạ Thiên lão ban tạo hóa. Đệ tử sẽ về bế quan luyện hóa nó ngay bây giờ.

Hắn không tin Thiên Lão đột nhiên giúp đỡ mình, loại thái độ kia có vẻ là muốn nhận hắn làm đồ. Nhưng bản thân hắn chưa thấy mình thể hiện chỗ nào sáng chói để lọt vào mắt xanh của những nhân vật tầm cỡ đó. Không có chuyện tuyệt không có chỗ tốt, vẫn là cảnh giác một chút.

Nhưng Thiên lão khoát tay.

- Một viên đan dược mà thôi, ngươi tại chỗ hập thụ cho ta xem nào.

- Đệ tử tự biết thiên tư có hạn, nhận được một hồi tạo hóa liền đã đủ, làm sao dám lãng phí thời gian quý báu của Thiên lão.

- Không sao, ta là đặc biệt tới đây vì ngươi.

Từ Linh dường như thấy được chữ “Nguy” đỏ lòm ngay trên đỉnh đầu mình, nhưng đối mặt với một cái lão quái vật như thế này, nói thế nào đi nữa hắn cũng không đỉnh lên được một chút chiến ý nào. Đành phải đáng thương mà nhìn lão đầu.

- Đệ tử nhất thiết phải uống sao?

Đối với điều này, Thiên lão chỉ cười hề hề.

- Nếu thấy khó uống, lão phu có thể mớm cho ngươi.

- Không cần, đệ tử tự đến.

Giờ phút này Từ Linh đã hoàn toàn nhận mệnh, không chút do dự mà nuốt viên đan dược vào. Nội thể hắn có Thải Khí Đan Điền bảo kê. Chưa chắc đã bị thứ đồ này độc chết.

Nhưng hắn đã đánh giá sai uy lực của đan dược này.

Nguồn tạp chất nóng bỏng theo dẫn dắt, phun ra từ lỗ thoát khí.

Theo góc nhìn của Thiên Lão, sau khi Từ Linh nuốt đan dược... thì lỗ hậu phun lửa.

Hơn nữa còn cực kỳ mãnh liệt, ngọn lửa kéo dài ba mét có hơn.

Một đợt thao tác này khiến Thiên Lão đứng hình, trong đầu tràn ngập dấu hỏi chấm. Hắn sống đến giờ ít nhiều đã có hơn một ngàn năm, tự hỏi còn gì chưa thấy qua.

Nhưng cái này hắn... Đúng TM nó chưa từng thấy qua!

Bạn đang đọc Ta Có Một Thân Kỹ Năng. sáng tác bởi Thổđiểulạcđường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thổđiểulạcđường
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.