Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chung cực mục tiêu đầu tiên.

Tiểu thuyết gốc · 1002 chữ

Chương 17: Chung cực mục tiêu đầu tiên.

Thiên Lão dù gì cũng đã sống cả ngàn năm, rất nhanh hồi phục. Hắn vung tay, linh năng tuôn trào ngăn không cho Thanh Viêm tàn phá bừa bãi. Làm xong, hắn thở dài một hơi. May mắn mà xuất thủ kịp, nếu đem cả tiểu viện đốt cháy lần nữa, Môn Chủ còn không tìm hắn liều mạng.

Sợ thì không sợ, cùng lắm lại đem hắn gõ mấy lần. Nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Chờ đến lúc súng phun lửa hạ hỏa, hắn mới triệt tiêu bảo vệ. Hạ xuống xem xét tình hình.

Từ Linh lúc này vẫn còn tỉnh, nhưng hắn thà rằng mình chết đi cho rồi. Nhìn thấy Thiên Lão đột nhiên xuất hiện, hắn nghĩ thả mấy câu ngoan thoại, nhưng đau quá không nói nên lời. Chỉ đành trừng mắt oán hận nhìn, như muốn nói “Đây TM nó là tạo hóa mà ngươi nói sao!?”.

Thiên lão không nhìn sự u oán trong mắt Từ Linh, trực tiếp đi đến cầm lấy cổ tay hắn, bắt đầu dò xét. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền ngạc nhiên.

Linh năng của Từ Linh đã thấm nhuần khí tức của Thanh Viêm, độ hòa hợp cực kỳ cao. Rõ ràng là đã hoàn toàn luyện hóa đan dược. Ánh mắt Thiên lão tràn đầy nóng bỏng nhìn Từ Linh, không ngờ bản thân tùy tiện đi ra ngoài, nhìn thấy một cái Tiên Thiên nhục thân, ôm tâm lý thử tiếp một lần. Ai ngờ vớ được một cục bảo bậc này, Thanh Viêm nhất mạch có hy vọng.

Thiên lão nhìn Từ Linh đang đau đớn, cho rằng đau dài không bằng đau ngắn. Thân hình nhấc một cái, đem theo hắn trong tay mà xuất hiện ở cạnh một bờ sông vắng vẻ. Đút cho Từ Linh mấy viên đan dược, sau đó hưng phấn nói.

- Lão phu quả nhiên không nhìn lầm mà, tiểu tử ngươi quả nhiên có duyên với ta.

“Nghiệt duyên thì đúng hơn”

Từ Linh nhủ thầm, bất quá hắn cũng rất thức thời không nói ra miệng. Đang tự hỏi vì sao bản thân lại bị kéo ra đây, lại thấy Thiên lão từ trong giới chỉ lại lấy ra một viên đan dược giống y đúc như lúc trước.

Hắn sụp đổ nhìn Thiên lão, mặc dù lão đầu này đang treo trên mặt một nụ cười hiền hòa, nhưng lọt vào trong mắt từ linh liền trở nên giống như ác ma mỉm cười.

- Ta có thể không uống sao?

- Đừng lo, lão phu sẽ mớm cho ngươi nếu cần thiết.

Đêm hôm đó, Từ Linh lập ra cái chung cực mục tiêu đầu tiên, tu luyện, biến cường, sau đó đem lão đầu trước mặt này đè xuống đất ma sát.

...

Sáng hôm sau, trời trong mây trắng, nhiệt độ ấm áp dễ chịu, không khí trong lành. Nhưng ở trên một tảng đá lớn ở gần bờ sông, oán khí dường như khiến cả một vùng quanh đó trở nên u ám. Từ Linh ngồi bó chân, giống như một tức phụ vừa bị khi dễ.

Mười viên, một buổi tối hôm qua hắn trọn vẹn nuốt mười viên đan dược quỷ quái kia. Trời mới biết hắn lấy đâu ra nghị lực để nửa đường không cắt cổ tự vẫn.

Thiên lão mặc dù ra tay tàn khốc, nhưng trình độ tuyệt đối là đỉnh cao. Mỗi lần cửa hậu hắn thét ra lửa xong, đều đem đan dược cực phẩm nhồi hắn như nhồi vịt, đồng thời dùng linh năng trợ giúp hắn chữa thương. Nhờ đó mà toàn bộ kinh mạch của hắn đã phục hồi, cũng đồng thời đột phá lên Binh cấp. Đáng lẽ hắn nên mừng rỡ, nhưng tại sao trong lòng chỉ có oán hận.

Mà lúc này Thiên lão thì đang hài lòng nhìn hắn, độ dung hợp hoàn hảo, cao nhất trong tất cả những thử nghiệm của hắn. Mặc dù thiên phú nhìn qua có hạn, nhưng không quan trọng. Thanh Viêm nhất mạch truyền nhân, chỉ cần có thể tương thích với Thanh Viêm, còn lại có thể từ từ giáo. Lấy bản lĩnh của hắn, coi như là một đầu heo thì bản thân cũng có tự tin đem nó dạy thành Đan Đế.

- Ngươi giờ đây đã tiếp nhận Thanh Viêm truyền thừa, nghĩa là từ thời khắc này ngươi liền là đệ tử của ta.

- Đệ tử đã hiểu.

Thiên lão vuốt râu nói, tiện tay đưa cho Từ Linh một lệnh bài. Hắn tiếp lấy, chắp tay đa tạ. Đối với thái độ này, lão đầu có vẻ rất vừa lòng.

- Hảo, hai ngày này ngươi củng cố cảnh giới. Sau đó đến thư các gặp ta.

- Đệ tử đã hiểu.

- Nhân tiện, ngươi có một cái sư tỷ, chờ thời cơ thích hợp sẽ giới thiệu cho ngươi.

- Đệ tử đã hiểu.

- Lão phu biết lòng ngươi có oán, bất quá về sau ngươi tự giác sẽ biết ơn ta.

- Đệ tử đã hiểu.

Bất kể Thiên lão có nói gì, Từ linh đều gật đầu đồng ý. Sau một hồi dặn dò, lão đầu liền hóa thành một đợt lưu quang đi mất, thấy vậy hắn thở ra một hơi. Sau đó tung quyền đánh bạo viên cự thạch bên cạnh, thần sắc lạnh lùng.

- Chờ đấy cho ta lão bất tử, ngày tu vi ta vượt qua ngươi, sẽ là ngày cửa hậu của ngươi khai hoa!

- Ân, tiện thể, đây là bài học đầu tiên lão phu sẽ dạy ngươi. Không cần biết trong tình huống nào, vĩnh viễn luôn phải giữ mọi suy nghĩ của mình trong lòng.

Đột nhiên, Thiên lão giống như bóng ma đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh hắn. Trên mặt treo một nụ cười bất thiện. Đồng thời bẻ khớp tay rắc rắc.

Bạn đang đọc Ta Có Một Thân Kỹ Năng. sáng tác bởi Thổđiểulạcđường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thổđiểulạcđường
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.