Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Thác.

Tiểu thuyết gốc · 1048 chữ

Chương 47: Kiếm Thác.

Lạc Tình không chút khách khí thu lại toàn bộ công pháp, vũ khí, hộ giáp, đan dược,... với thu nhập lần này thì coi như bí cảnh có ngay lập tức đóng cửa thì cũng không có gì đáng tiếc cả. Nghĩ đến những người ở ngoài còn đang khổ sở liều mạng, không khỏi cảm thấy may mắn tối hôm đó mình mặt dày ôm đến một cái bắp đùi thô như thế này. Vừa ăn nói hài hước, vừa giàu, vừa dễ tính, vừa có một thân bản sự khó lường.

Ân, chỉ đáng tiếc là nhan trị hơi thấp, nếu không thì Lệ ca chắc chắn sẽ thành nam thần trong mộng vô số thiếu nữ.

Nàng nhớ rằng Hợp Hoan Tông có công pháp giúp gia tăng nhan trị... Vẫn là thôi đi. Nhan trị cao mà lùn như vậy thì trông bất xứng. Vẫn là cân bằng như thế này thì hơn.

May mắn Từ Linh không biết suy nghĩ này của Lạc Tình, bằng không tuyệt đối sẽ dạy cho nàng biết vì sao hoa cúc lại có thể từ hồng biến thành tím thâm. Lúc này hắn đang nhìn vào sáu cái bệ đá, bảo vật bên trên vốn là cơ duyên dành cho những dũng giả đã liều mình chiến đấu, cứ như vậy lấy đi thì quá thất đức rồi.

Thế là hắn lấy vài tờ giấy ra, bắt đầu viết lên chúng nội dung giống nhau.

‘Chúc mừng ngươi đã vượt qua thí luyện, mời tự thiến để nhận cơ duyên ban thưởng’.

Lạc Tình nhìn thấy thì cực kỳ im lặng.

- Lệ ca... Cái này không phải hơi quá rồi sao...

Từ Linh không quá quan trọng nhún vai.

- Làm gì có ai đủ ngu ngốc để làm theo.

- Vạn nhất a.

- Vậy thì hắn đã nhận được cơ duyên mà ta ban cho.

- Cơ duyên của ngươi?

Lạc Tình tròn mắt nghiêng đầu. Làm thái giám cũng có thể tính là cơ duyên?

- Một bài học đắt giá, đừng tin mọi thứ mình đọc.

Lạc Tình “...”

Thật đắt a.

Đoán chừng kẻ đó sẽ biết ơn ngươi một đời.

Sau khi hai người quét sạch bảo vật, liền nghênh ngang đi ra ngoài. Từ Linh nhìn lại bí địa phía sau, không khỏi thổn thức. Vốn định làm một trận so sánh bản thân với những thiên kiêu khác, nhưng chưa kịp có cơ hội thì mình đã vét sạch lý do tranh đấu rồi. Quá nhanh cũng là một loại nhàm chán, trong khi người khác liều chết, ngươi đã ẵm mất giải thưởng đi.

Xem ra trận thư hùng này phải để lại cho một ngày khác rồi.

Hai bóng người, mỗi người cầm một chai coca cụng ly, báo hiệu một lần đại thu hoạch.

...

Năm ngày sau, nhóm hai người đã tới được nơi đánh dấu thứ hai trên bản đồ. Đó là một cái thác cao hơn ngàn trượng, nhưng thứ chảy xuống không phải là nước mà là kiếm khí.

- Thác Kiếm vẫn luôn là một nơi bí ẩn nhất Giới Uyên bí cảnh, bởi vì kiếm khí đáng sợ không ngừng chảy xuống, lại có tác dụng ăn mòn linh năng khiến hầu hết mọi loại linh kỹ đều vô dụng. Chỉ có thể sử dụng kiếm khí để đối kháng, nhưng cho dùng là siêu cấp thiên tài, cũng chỉ trụ được nửa đường liền bại lui.

Lạc Tình cảm thán nhìn lên phía trên, chính nàng cũng tò mò rốt cuộc là thứ gì có thể gây ra hiện tượng có một không hai này. Nhìn thấy Từ Linh đưa tay vào dòng kiếm khí, tâm trực nhảy lên đến họng.

Uy! Lệ ca ngươi không cần tay nữa sao?

Không sợ về sau lão bà của mình có bộ ngực bất cân xứng, bên to bên bé sao!?

Nhưng nhìn thấy kiếm khí tiếp xúc với tay hắn phát ra tia lửa cùng những âm thanh chát chúa như khi kim loại va vào nhau. Những lời ra đến họng liền bị ngạnh sinh nuốt lại. Lấy kiến thức của nàng phỏng đoán, cường độ thân thể này ít nhất cũng phải là cấp Tông Sư đi.

Ta siết cái nịt a!

Lệ ca ngươi rốt cuộc còn dấu bao nhiêu bài nữa dưới ống tay đó vậy.

Trong lúc Lạc Tình đang kích động, Từ Linh đã cởi xong quần áo ngoài, chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn đến bắp chân. Hắn vừa yểm chú gia cường cho quần vừa quay lại nói.

- Ta leo lên đỉnh xem một chút, Lạc Tình ngươi canh gác ở dưới này nhé.

- A!... hảo!

Nàng bị kéo khỏi suy nghĩ thì giật mình, vội vàng gật đầu. Nhìn kỹ thân thể của hắn, không khỏi trầm trồ. Cơ bắp tràn đầy, nhưng phân bố đồng đều, không tạo cảm giác cứng ngắc mà tràn đầy sự dẻo dai. Hoàn toàn vừa khớp với chiều cao của hắn, to hơn một chút thì nhìn đô, bé hơn một chút thì nhìn gầy, đúng chuẩn tỉ lệ vàng. Một thân thể trải qua thiên chùy bách luyện, chăm sóc kỹ càng đến từng ngóc ngách.

Nhìn không ra Lệ ca thường mặc quần áo rộng thùng thình lại che dấu một cỗ thân thể hoàn mỹ đến như vậy.

Mà Từ Linh không biết suy nghĩ của Lạc Tình, hắn lúc này đã nhảy vào trong kiếm thác. Bắt đầu leo lên trên đỉnh. Không ngoài dự tính, càng leo lên cao, kiếm khí càng mạnh. Lên đến quá 500m, máu hắn tóe ra.

Cho dù là với Tông Sư nhục thân, khi đối đầu với Thác Kiếm vẫn là quá sức. Nhưng hắn đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy mà từ bỏ, bắt đầu niệm chú cường hóa thân thể. Bây giờ lại có thể leo lên tiếp, tay cùng chân lại tiếp tục chuyển động.

Đến hơn nghìn mét, phép hộ thân cũng có chút gánh không được. Hắn thở dài, mặc dù không muốn phải dùng đến biện pháp này. Nhưng đều đã leo đến đây, từ bỏ thì thật quá đáng tiếc.

Phép thuật cấp ba, Nghịch Đảo.

Bạn đang đọc Ta Có Một Thân Kỹ Năng. sáng tác bởi Thổđiểulạcđường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thổđiểulạcđường
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.