Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đỉnh Kiếm Thác.

Tiểu thuyết gốc · 921 chữ

Chương 48: Đỉnh Kiếm Thác.

Kiếm khí ồ ạt chảy xuống như muốn róc xương kẻ xâm nhập. Nhưng lần này, khi chúng chạm đến người Từ Linh, kiếm khí lại hoàn toàn tiêu thất. Không có một chút dấu hiệu báo trước nào, chúng chỉ đơn giản là tiêu thất ngay thời khắc chạm vào hắn.

Nhưng chỉ có Từ Linh biết, những kiếm khí này đã không thể chạm vào hắn được nữa.

Bơi vì hắn đã niệm phép Nghịch Đảo lên khoảng cách không gian bề ngoài thân thể. Những thứ gây hại cho hắn là mục tiêu bị tác động bởi quá trình nghịch đảo này.

Thông thường, mọi thứ càng tiếp cận với nhau, thì khoảng cách giữa hai bên càng gần. Tuy nhiên khái niệm về khoảng cách đó đã bị đảo ngược. Kiếm khí càng tiếp cận hắn, khoảng cách giữa hai bên càng xa.

Điểm cực cận đã biến thành điểm cực viễn, có thể hiểu rằng khoảng cách giữa đôi bên lúc này là vô hạn.

Kiếm khí dù có mạnh đến đâu, năng lượng bên trong vẫn không phải là vô hạn, cho nên nó sẽ tan biến sau khi đi một quãng đường quá xa.

Mà lúc này khoảng cách vô hạn giữa kiếm khí và Từ Linh còn nhỏ hơn 1µm (1 Micrometre)

Vậy nên nhìn chúng mới giống như tan biến ngay khi vừa chạm vào hắn vậy.

Tuy mạnh mẽ như vậy, nhưng phép thuật cấp ba tạo áp lực rất lớn lên hắn, nên không còn cách nào ngoài đẩy nhanh tốc độ. Thân hình hắn giống như viên đạn rẽ nước phóng lên tận đỉnh. Chỉ nghe thấy tiếng xé rách một cái, Từ Linh đã thành công làm được điều vô số thiên tài đông vực bó tay. Chinh phục Kiếm Thác.

Cảm nhận không khí xung quanh, hắn không khỏi sợ hãi. Dày đặc kiếm ý như thế này, rốt cuộc là vị đại năng nào đã từng luyện kiếm ở đây chứ. Nhưng hắn loại bỏ khả năng này, coi như ý cảnh còn tại, cũng không không có khả năng tạo ra thác kiếm được. Có lẽ là một thứ gì đó khác.

Nghĩ như vậy, Từ Linh nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận kiếm ý trong không khí. Dù chúng rất hỗn loạn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể xác định được nguồn gốc phát ra. Men theo những dấu vết còn lại, hắn tìm đến trước một thanh kiếm cũ được cắm trên tảng đá. Chu vi hai mét xung quanh nó bị ánh sáng chiếu xuống, không có một chút kiếm ý nào trong phạm vi đó.

Thanh kiếm thiết kế giống thái đao, nhưng dài đến hai mét. Thân kiếm đen tuyền, rỉ sét, cắm một đoạn ngắn vào tảng đá nhỏ. Hình dạng kiếm này rất hiếm thấy, đa phần linh kiếm ở Huyền Thiên đại lục đều là kiếm thẳng hai lưỡi. Người duy nhất trong lịch sử từng dùng lưỡi kiếm như thế này là...

Đó là một cái tên cấm kỵ từ nhiều thế hệ trước.

Nam nhân đó, dù đã ngã xuống, nhưng huyền thoại về hắn vẫn luôn được truyền lại giữa những kiếm tu. Là một tượng đài bất tử, một sử thi về kiếm sĩ bất bại.

Thiên Thượng Thiên Hạ, Nhất Kiếm Độc Tôn... Thương Huyền Thiên, Thương Kiếm Tiên!

Nghe nói lần đầu tiên cầm kiếm, hắn đã trở thành Kiếm Tông.

Ngày thứ nhất luyện kiếm, hắn ngộ ra kiếm ý.

Một tháng luyện kiếm, đột phá Kiếm Tông.

Ba năm luyện kiếm, hắn đã vô địch.

Xuất thế năm năm, tự tạo ra Cửu Bộ Kiếm.

Nhất bộ trảm sơn, song bộ đoạn hải, tam bộ phá thiên, tứ bộ toái đạo, ngũ bộ...

Không ai biết ngũ bộ là gì, vì theo truyền thuyết, chưa ai có thể ép hắn xuất đến kiếm thứ năm.

Lý do vẫn lạc của Thương Kiếm Tiên đến giờ vẫn còn là một ẩn số. Chỉ biết rằng hắn khiêu chiến với thiên, sau đó bặt vô âm tín. Cứ như vậy kết thúc một truyền kỳ.

Có lẽ, không ai có thể tưởng tượng được. Bội kiếm năm xưa của hắn lại nằm ở nơi này.

Nhớ lại một đoạn truyền thuyết kia, trong lòng Từ Linh không khỏi bừng lên lửa nóng.

Thứ đồ này, đem ra bán tuyệt đối sẽ được cái giá trên trời. Chỉ cần nghĩ đến cảnh bản thân đứng trước quần hùng, giơ kiếm chỉ thiên một tiếng thét.

‘Huyền thoại bội kiếm, khởi giá năm tỷ linh thạch’.

Tuyệt đối là đánh ra đến lửa.

Hắn giơ tay, chạm đến chuôi kiếm toan nhổ lên. Bỗng nhiên một âm thanh vang vọng đến não hải.

“Hừ, con sâu cái kiến... mau bỏ bàn tay thối của ngươi ra!”.

Từ Linh nhìn quanh, gãi gãi đầu.

Ảo Giác?

“Không phải là ảo giác, là bản thần kiềm đang giao tiếp với ngươi”.

Hắn mộng bức nhìn thanh kiếm trong tay mình.

- Ngươi có thể nói chuyện?

“Đương nhiên là bản thần kiếm có thể nói chuyện, ta đã đi theo Thương thiếu chủ cả chục năm, nhận kiếm ý của ngài uẩn dưỡng. Khai linh cũng là chuyện bình thường”.

- Thế thì dễ làm hơn rồi. Tiểu kiếm kiếm, theo ta đi. Cam đoan cho ngươi được đút vào cái bao kiếm có khe khít nhất, ấm nhất... Thế nào?

Bạn đang đọc Ta Có Một Thân Kỹ Năng. sáng tác bởi Thổđiểulạcđường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thổđiểulạcđường
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.