Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trào lưu cũ.

Tiểu thuyết gốc · 1062 chữ

Chương 52: Trào lưu cũ.

Sau nửa ngày ngâm trong độc, Từ Linh cảm thấy hẳn là không còn sinh vật nào đủ tỉnh táo nữa. Liền dẫn theo Lạc Tình tiến vào trong.

Lăng mộ cổ có thiết kế bên trong khá rộng rãi, đường vào coi như cả chục người đi cũng không chật chội. Đi được một đoạn, bỗng nhiên chân hắn đạp trúng cơ quan. Viên gạch lún xuống, trần nhà phía trên mở ra. Vô số nhện độc rơi xuống đầu hai người.

- Kyaa... Ghê quá!!!

Lạc Tình thân là nữ nhi, với sinh vật họ tám chân biết leo trèo có thiên tính sợ hãi. Linh năng bạo phát đem chúng hất ra ngoài. Từ Linh không phản ứng thái quá như vậy, nhiệt lãng nóng bỏng quét qua, toàn bộ đến cả tro bụi cũng không còn.

- Yên tâm, chúng đều đã bất tỉnh.

- Rõ ràng là kiếm tu, tại sao lại lấy nhện ra để đặt bẫy chứ.

Từ Linh nhún vai, không ai cấm kiếm tu nuôi nhện cả. Nhưng hắn cũng không có ý định cứ bất cẩn mà tiến lên như vậy. Cái bẫy lần này là động vật nên chúng đã bị Thải Khí Đan Điền đánh ngã từ trước. Nhưng nếu không phải thì có lẽ kết quả sẽ không dễ dàng như bây giờ.

Hắn niệm chú, hai tay kết ấn. Một phân thân tương tự xuất hiện.

Lạc Tình thử sờ vào, không ngờ chạm đến thực thể. Ấm ấm mềm mềm y như nhân loại thật thì thất kinh, kỹ thuật này là...

- Lệ ca ngươi cũng biết Thiên Ngoại Hóa Thân!?

- Không hẳn,chỉ là một kỹ thuật tương tự thôi.

Ảo Ảnh Vật Lý, phép này giúp tạo ra một ảo ảnh có thực thể, kết cấu tương tự như thật. Năng lực của nó phụ thuộc vào chủ nhân cài đặt, với tình huống hiện tại thì ảo ảnh này có tiên thiên nhục thân sơ kỳ, tu vi Nhân cấp sơ kỳ. Nó sẽ đóng vai con dê thế mạng.

Kể cả vậy, Lạc Tình cũng không khỏi cảm thán trước thủ đoạn bậc này. Kể cả không phải Thiên Ngoại Hóa Thân thì cũng là thần kỹ.

Cứ như vậy, hai người thuận lợi tiến lên phía trước. Cạm bẫy, đã có thế thân. Tiễn vũ, đã có thế thân. Hồ độc, đã có thế thân. Khí độc, đã có thế thân...

Sau khoảng nửa giờ, hai người nhìn thấy vài ba thân ảnh nằm la liệt. Liền nhanh chóng tới gần.

Bốn người một nam ba nữ.

Nam nhân thân hình cao lớn, khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong. Tam nữ mỗi người một vẻ, yểu điệu, thanh lãnh, đáng yêu đều có. Nhìn qua là một cái tiểu hình sơ đồ hậu cung. Từ Linh nhìn qua một chút, sau đó thô bạo lột đồ của thanh niên kia xuống.

- Lệ ca ngươi có vẻ mạnh bạo quá... Đây là ghen tị sao?

Lạc Tình thấy thế không khỏi che miệng cười, ai da... Đúng là nam nhân ai cũng có chí hậu cung.

- Không, chẳng qua là thay những đồng chí độc thân đòi lại công đạo thôi.

- ...Công đạo?

Nhìn ánh mắt khó hiểu của nàng, hắn miễn cưỡng giải thích.

- Lạc Tình, ngươi nói tỉ lệ nam nữ ở Huyền Thiên đại lục như thế nào?

- Ừm... Nữ sáu nam bốn.

Lạc Tình không hiểu, nhưng vẫn trả lời. Hắn nghe vậy, vỗ đùi một cái.

- Chính xác. Nghĩa là dù mỗi nam nhân đều có một vợ, thì cũng không có ai phải độc thân cả. Tuy nhiên... Bọn chúng lại xuất hiện.

- Bọn chúng?

- Những tên sát gái.

Lạc Tình “...”

- Ngươi cứ nhìn xem, bởi vì những kẻ đó muốn nhan trị có nhan trị, muốn gia thế có gia thế. Vung tay một cái có thể vạn thiếu nữ mê muội, cười một lần có thể khiến mỹ phụ mộng dâm. Phải cạnh tranh với những kẻ như vậy, độc thân cẩu chúng ta làm gì có phần thắng a...

Nghe hai chữ này, Lạc Tình thật sự muốn cười. Lệ ca, ngươi là độc thân bằng thực lực. Sắt thép nam nhân không hiểu phong tình, chứ luận nhan trị... Ân, trừ thân thể không cao ráo ra thì cũng có thể coi là trung đẳng. Kết hợp thêm gia sản nứt đố đổ vách nữa thì lập hậu cung không khó, khó ở chỗ ngươi quá thẳng a.

Nhìn hắn vừa dùng mực viết “Thánh Kiếm Excalibur” vào bụng dưới của nam nhân, khóe miệng nàng không khỏi co rút. Thôi nghĩ lại thì, Lệ ca ngươi bựa như vậy, độc thân không oan.

Hai người nhanh chóng đem cả bốn người lột sạch, ngay cả đồ lót cũng không để lại.

Đột nhiên, Từ Linh để ý thấy Lạc Tình đang loay hoay ở bộ vị nhạy cảm của một nữ nhân. Khóe mắt giật giật, bởi vì đó là một chiếc nhẫn đeo ở nhũ hoa.

- Lạc Tình, trang sức không quan trọng đến mức đấy đâu.

- Trang sức? Không phải a. Đây là giới chỉ.

Từ Linh “???”.

Giới chỉ?

Thấy hắn một mặt anh da đen dấu chấm hỏi, nàng đành giải thích.

- Đây là trào lưu cũ xuất hiện khoảng vài chục năm trước. Thay vì đeo ở ngón tay, thì chuyển sang nhũ hoa. Vừa an toàn, vừa thẩm mỹ hơn.

Nghe lời giải thích này, khóe miệng của hắn không ngừng co quắp. Càng hiểu hơn về thế giới này, lại càng mất niềm tin vào nó.

Rốt cuộc là gia hỏa nào cầm đầu trào lưu?

Đại lục này rốt cuộc có phúc đức gì, có thể được đến dạng này nhân tài như các hạ.

Bây giờ nghĩ lại, Thiên lão khi đưa đồ cho hắn, thi thoảng lại móc những vật ngoại cỡ từ trong áo ra. Có khi nào lão đầu đó cũng...

Nghĩ đến cơ thể Thiên lão vừa già vừa nhăn nheo, làn da sạm đen. Nhưng hai bên đầu ti mỗi bên một cái giới chỉ treo lủng lẳng, hình tượng triết học khó coi.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bóp chết trí tưởng tượng của mình. Hình ảnh quá đẹp, không nỡ nhìn.

Bạn đang đọc Ta Có Một Thân Kỹ Năng. sáng tác bởi Thổđiểulạcđường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thổđiểulạcđường
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.