Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trấn tông thần kiếm.

Tiểu thuyết gốc · 858 chữ

Chương 64: Trấn tông thần kiếm.

Từ Linh cho Thiên lão một cái nhìn như muốn nói “thật luôn!?”, không thể tin được trong ấn tượng của ngươi ta lại là loại người này a sư phụ. Cái này hoàn toàn là do ta liều sống liều chết lấy được, đào đâu ra đồ ăn cướp...

Ân, suýt thì quên mình gần như đã cướp của mọi người có mặt trong bí cảnh. Cái này liền xấu hổ, nhưng không sao. Chỉ cần ta không nhận, vậy ăn cắp chính là người khác.

Thiên lão cũng biết mình thất thủ, ho khan hai tiếng sau đó đem giới chỉ trả lại.

- Thu hoạch không tệ, có phong phạm của ta năm đó.

Lần này đến lượt Từ Linh trợn trắng mắt, người nói những câu này chín phần những năm “đó” thu nhập không được một nửa chỉ tiêu. Nhớ tiền kiếp lão mụ luôn nói tiểu muội muội nhà bên xinh xắn như mình năm đó, nhưng trong một lần vô tình nhìn thấy ảnh kỷ yếu của lão mụ... Hắn chỉ muốn hỏi bậc sinh thành của mình đúng một câu.

Rốt cuộc năm đó thước đo nhan trị của địa cầu thấp đến mức nào mới có thể khiến ngươi tự tin nói ra câu như vậy?

Đương nhiên, lời này đối với Thiên lão không thể nói. Hắn còn muốn sống đến già, có những điều chỉ tự mình biết là đủ.

Sau một hồi trò chuyện, Thiên lão đứng lên.

- Lão phu sắp phải rời khỏi Kiếm Môn một đoạn thời gian, ngươi nhớ không được lơ đễnh trong lúc ta đi vắng. Hiểu chưa?

Nghe thấy vậy, Từ Linh không khỏi nhảy dựng lên.

- Sư phụ ngươi tính ra ngoài!? Bao lâu?

Đùa a, bây giờ Kiếm Môn đang đứng trước nguy cơ lớn như vậy, ngươi lại không ở bám sân tọa trấn?

- Cỡ một tháng... Có lẽ hơn.

- Bây giờ tông chủ không rõ sống chết, người lại phải ra ngoài. Nếu kẻ địch đánh đến tông môn...

Biết được điều Từ Linh lo lắng, Thiên lão khoát tay.

- Không phải lo, còn trấn tông ở đây. Kiếm Môn không ngã được.

- Trấn tông thần kiếm?

Từ Linh mộng bức, thứ đó không phải đã bị gia hỏa hội trưởng gì đó cầm đi rồi sao?

Thiên lão đương nhiên biết hắn đang nghi ngờ cái gì, cười cười giải đáp.

- Thứ kẻ đó cầm đi, đích xác là một thanh Thần Kiếm. Nhưng đó không phải trấn tông thần kiếm.

- Vậy...

- Ngươi đã đến bảo khố tối hôm đó đúng không, vậy chắc chắn cũng đã nhìn thấy nó.

Nghe vậy, Từ Linh không khỏi trầm ngâm. Nhớ lại kinh lịch khó khăn ngày hôm đó, sau đó áp thêm sáo lộ học được từ kiếp trước. Quay ra...

- Không lẽ một trong những đường chủ là Thần Kiếm hóa thân?

Thiên lão một trận im lặng. Tiểu tử ngươi thật có thể nghĩ.

- Không, đó là cánh cửa.

- Cửa?

- Đúng vậy, cánh cửa bảo khố đó.

- Ý sư phụ là thanh kiếm khắc trên cánh cửa là trấn tông thần kiếm?

- Không... Hai cánh cửa đó chính là trấn tông thần kiếm. Năm đó lão tử chính là người nung chảy thần kiếm, lại đổ thêm ít khoáng vật vào rồi đúc hình cho nó.

Từ Linh một mặt anh da đen dấu chấm hỏi.

What The F*ck!?

Ý ngươi đang nói cặp cánh cửa bảo khố dày nửa mét, nặng cả tấn đó chính là trấn tông thần kiếm!?

Đùa a!?

Nhìn thấy khuôn mặt hoài nghi nhân sinh của Từ Linh, Thiên lão cười cười khoát tay.

- Ngạc nhiên sao? Cảm thấy khó tin sao? Cảm thấy chúng ta nên xấu hổ?

Từ Linh im lặng. Nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên tất cả, đó chính là không gì cả. Đơn giản biểu thị, đó chính là “cạn lời”.

- Ha ha ha... Tiểu tử ngươi còn non lắm. Mấy lão bất tử kia sống đã có mấy vạn năm, nhìn qua có vẻ tiên phong đạo cốt, chính khí đầy mình. Nhưng thực chất toàn là những con cáo thành tinh, liêm sỉ của bọn chúng sớm đã chết từ lâu trước khi ngươi ra đời. Nhớ lấy, gặp phải những kẻ đó đừng bao giờ cho rằng mình thông minh. Thủ đoạn của chúng ngươi mãi mãi không tưởng tượng được.

Với điều này, Từ Linh coi như thụ giáo. Trấn tông thần kiếm hình cánh cửa, người khác có đánh vỡ đầu cũng không lường trước được nước đi này.

- Bất quá... bị rèn thành cánh cửa như vậy. Nó còn là kiếm sao?

- Kiếm chỉ là khái niệm, khi ngươi đạt đến cảnh giới nhất định thì hình thù vũ khí không quan trọng. Tất cả phụ thuộc vào ý muốn của ngươi... Nhớ năm đó có một cái kiếm tu học phi hành, nhưng lại mắc bệnh sợ độ cao. Cho nên hắn đúc kiếm của mình thành một phi thuyền cỡ nhỏ, bay cho an toàn.

Từ Linh “...”

Bạn đang đọc Ta Có Một Thân Kỹ Năng. sáng tác bởi Thổđiểulạcđường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thổđiểulạcđường
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.