Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gà Quay Của Đại Thiếu Gia

Tiểu thuyết gốc · 2313 chữ

Cơ Chân Quân bị vị quan quân kia gọi lại thì liền dừng cước bộ, hắn lấy làm kì lạ hỏi:

“Tướng quân, con dao này của thảo dân cũng chỉ là con dao chặt củi, không biết tướng quân tại sao lại muốn con dao này của thảo dân?”

Vị quan quân kia nghe vậy thì cũng không biểu hiện gì, chỉ nói:

“Vì an toàn nên ta cần phải thu lại.”

Vị quan quân này vừa nói xong thì lập tức đưa tay ra hướng về phía con dao đang dắt ngang hông của Cơ Chân Quân, con dao giống như bị vị quan quân kia làm phép, lập tức bay vào trong tay. Sau khi thu lại con dao đi rừng của Cơ Chân Quân thì vị quan quân này mới vẫy tay nói:

“Đi đi.”

Cơ Chân Quân bị thu mất dao thì cũng không lấy làm tức giận, hắn chỉ cảm giác người kia thật sự quá cẩn thận, bọn hắn toàn là cao thủ, vậy mà còn để ý một tên Khai Huyệt như hắn, trước mặt toàn cao thủ như vậy hắn còn có thể hại người sao.

Nguyễn Thị Duyên ở bên cạnh nhìn thấy vị quan nhân kia chỉ vẫy tay một cái mà lại có thể lấy được con dao trên người của con trai mình thì cũng kinh ngạc lắm, nhưng rất nhanh sự kinh ngạc ấy cũng biến mất, bởi vì phu quân nàng trước kia đã từng thể hiện ra bản lĩnh lớn hơn người này rất nhiều. Chẳng hiểu sao trong lòng nàng lúc này đột nhiên thấp thỏm lo lắng.

Cơ Chân Quân thở ra, quay sang nói với mẹ hắn:

“Mẫu thân, chúng ta vào trong thôi.”

“Được..”

Nguyễn Thị Duyên nghe con trai nói vậy thì cảm giác lo lắng trong lòng cũng gạt qua một bên, sau đó cùng con trai đi vào trong nhà.

Nguyên lai nhà của Cơ Chân Quân cũng chỉ là ba gian nhà tranh đơn sơ, trên lợp mái rơm, gian ở giữa là nơi tiếp khách, chỉ bày biện một chiếc bàn với hai chiếc ghế ở hai bên. Còn lại hai gian nhà bên cạnh là hai phòng ngủ, thường ngày Cơ Chân Quân ở một bên, còn mẫu thân hắn ngủ ở một bên. Giữa các gian nhà với nhau có các bức tường tre che lại, cũng đủ kín đáo.

Cơ Chân Quân theo mẫu thân đi vào trong nhà, vừa mới bước vào thì đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên tướng mạo phi phàm, mặc bào phục trơn, mắt điểm tinh quang, trên người tỏa ra khí thế cao quý. Đằng sau người đàn ông này là một thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo tuấn tú, có vẻ hiền lành, trên người mặc áo giao lĩnh màu xanh, chân đi giày, trên tay cầm quạt không ngừng phe phẩy, nhìn rất có khí chất của một bậc công tử nho nhã.

Cơ Chân Quân vừa mới bước qua bậc cửa thì đã cảm nhận được có người giống như vừa mới nhìn lướt qua hắn một vòng, tro đoán người đàn ông trung niên đang ngồi ng lòng hắn lập tức cảm thấy lo lắng một chút, hắnkia hẳn là có tu vi rất cao, hắn không biết là cao tới mức nào, nhưng hắn biết mình trong mắt người này ngay cả một chút phản kháng cũng không có. Ngược lại người thanh niên kia thì hắn có thể nhìn ra được, người này tuổi có vẻ cũng không hơn hắn là bao, tu vi Khai Huyệt tầng thứ tư, cũng cùng cấp bậc với hắn, đặc biệt chiếc quạt trong tay người này rất đặc biệt, khung quạt màu bạch ngọc, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, có vẻ rất có giá trị.

Ngay khi Cơ Chân Quân quan sát người thanh niên kia thì hắn lập tức thấy người này cứ nhìn chằm chằm vào mẫu thân hắn, khi thấy ánh mắt của hắn thì mới thu lại giả bộ như đang ngắm nghía chiếc quạt trong tay.

Lúc này Nguyễn Thị Duyên bước tới phía trước nói:

“Đại quan nhân, đây là con trai lớn của thảo dân, tên là Cơ Chân Quân.”

Sau đó lại ra hiệu với con trai rồi nói:

“Chân Quân, mau mau ra mắt đại quan nhân.”

Cơ Chân Quân nghe vậy thì “vâng” một tiếng sau đó tiến lên phía trước khom mình nói:

“Thảo dân nghe đại danh của đại quan nhân đã lâu nhưng nay mới được gặp mặt, thật sự là vinh hạnh của thảo dân. Nhờ đại ơn đại đức của đại quan nhân mà mẫu thân thảo dân mới thoát khỏi tay của kẻ xấu, xin được cảm tạ đại quan nhân.”

Cơ Chân Quân nói xong thì cũng lại quay hướng phía thanh niên áo xanh kia chào một tiếng:

“Vinh hạnh được gặp qua công tử.”

Người thanh niên kia nghe vậy thì cũng mỉm cười gật đầu một cái, ánh mắt sau đó rất nhanh lại chuyển về trên người của Nguyễn Thị Duyên.

Người đàn ông trung niên kia nghe vậy thì cũng gật đầu một cái rồi nói:

“Không cần đa lễ, ta cũng chỉ là tiện đường đi ngang qua đây, gặp chuyện bất bình nên mới ra tay giúp đỡ.”

Cơ Chân Quân lúc này mới từ từ đứng thẳng người. Người đàn ông trung niên kia quan sát Cơ Chân Quân một lát sau đó mới lại nói tiếp:

“Ngươi căn cốt tuy không tồi, nhưng cũng không phải thuộc vào loại thượng đẳng. Có thể tu luyện tới Khai Huyệt tầng bốn cũng đã rất tốt rồi. Không biết sư phụ của ngươi là ai, có ở đây chăng?”

Cơ Chân Quân nghe vậy thì lập tức trả lời:

“Thảo dân không dám nói đích danh của ân sư, chỉ biết ân sư đã vân du khoảng nửa năm nhưng vẫn chưa quay trở lại.”

Người đàn ông trung niên kia nghe vậy thì cũng chỉ gật đầu một cái coi như đã biết, ông ta vuốt râu một cái sau đó nhìn Cơ Chân Quân nói:

“Được rồi, ta bây giờ có chuyện cần nói với mẫu thân của ngươi, ngươi ra ngoài trước đi.”

Cơ Chân Quân nghe vậy thì trong lòng có chút nghi hoặc, lúc hắn đang suy nghĩ thì lại nghe thấy mẫu thân nhắc nhở:

“Chân Quân, trời cũng đã tối rồi, con mau mau ra ngoài sắm sửa cơm nước để cho đại quan nhân cùng với công tử dùng bữa tối, cảm tạ đại quan nhân đã chiếu cố gia đình chúng ta.”

“Vâng”

Cơ Chân Quân nghe vậy thì liền đáp lại một tiếng, sau đó xoay người muốn đi ra ngoài. Nhưng mà lúc này người đàn ông trung niên kia liền khoát tay nói:

“Không cần phiền phức, ta cũng sẽ không ở lại đây lâu, ta chỉ cần nói xong điều cần nói thì sẽ rời đi.”

“Vâng, thưa đại nhân.”

Cơ Chân Quân nghe vậy thì liền đáp lại một tiếng rồi lui ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ rằng những người này đều là người tu luyện có bối cảnh thâm hậu, tự nhiên cũng sẽ không cùng mình dùng bữa cơm, nhưng suy đi tính lại thì hắn vẫn phải làm mâm cơm coi như có lễ.

Cơ Chân Quân vừa mới đi ra ngoài thì người đàn ông trung niên liền phất tay một cái, cửa ra vào lập tức đóng lại. Cơ Chân Quân quay đầu liếc mắt nhìn lại, trong lòng lấy làm kì lạ, không biết những người này muốn nói chuyện gì với mẫu thân của hắn, hắn cũng không đoán ra được là chuyện gì. Nhưng khi nhớ lại ánh mắt của người thiếu niên đằng sau luôn nhìn chằm chằm vào mẫu thân của hắn thì trong lòng hắn lập tức dấy lên một mối nghi ngờ, chỉ sợ những người này không có ý tốt. Cơ Chân Quân chỉ mong họ sẽ chú ý tới thân phận của bản thân mà không làm ra chuyện gì quá đáng, nếu không thì hắn cũng không dám chắc mình sẽ không....

Cơ Chân Quân thở dài một tiếng, dù hắn có bản lĩnh thế nào thì đứng trước mặt của người đàn ông trung niên kia hắn cũng không thể làm gì được. Người ta chỉ cần hất tay một cái thì hắn đã bay xa mười vạn tám ngàn dặm rồi, nói gì đến chuyện vác dao liều mạng.

Cơ Chân Quân mang theo tâm trạng lo lắng, hắn ôm lấy hai con gà cùng với bó củi mang vào trong bếp. Sau khi đặt bó củi vào trong góc bếp thì hắn phát hiện có một nồi nước sôi ở đó. Cơ Chân Quân nghĩ thầm:

“Nồi nước này cũng không nhỏ, ta đổ ra một chút để vặt lông gà sau đó lại dùng chỗ còn lại làm nước luộc gà thì không còn gì bằng.”

Hắn nghĩ như vậy thì liền bắt tay vào làm, tay phải đưa ra phía sau giống như định lấy vật gì đó, hắn sờ đi sờ lại mấy lần không thấy thì liền quay đầu lại xem sao. Cơ Chân Quân nói nhỏ:

“Mọi khi đều treo dao ở đây, hôm nay không biết lại ở đâu mất rồi.”

Hắn lập tức nhìn xung quanh tìm con dao, nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu, lại đột nhiên nghĩ tới con dao đi rừng của mình, con dao ấy cũng rất là sắc bén, có thể làm thịt gà được, nhưng mà con dao đó lại bị vị quan quân ngoài cửa thu mất rồi.

Cơ Chân Quân quay bước ra ngoài đi về phía cổng, hắn muốn hỏi xin lại con dao đi rừng của hắn. Hắn đứng phía sau người quan quân kia gọi một tiếng:

“Tướng quân..”

“Là ngươi...”

Vị quan quân kia thấy Cơ Chân Quân gọi mình thì quay lại nhìn, đôi lông mày hơi nhíu lại, nhưng cũng rất nhanh hòa hoãn xuống. Người này nhìn Cơ Chân Quân nói:

“Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì sao....”

Cơ Chân Quân nghe vậy thì cũng ăn ngay nói thẳng:

“Tướng quân, chả là hôm nay thảo dân có lên núi bắt được hai con gà rừng, con nào con nấy cũng đùi to thịt chắc. Thảo dân vốn muốn cảm tạ đại ơn đại đức của đại quan nhân nên muốn làm thịt gà mời đại quan nhân xơi, đồng thời cũng muốn cảm ơn các vị tướng quân đây trông nom vất vả. Nhưng khổ nỗi con dao con trong nhà thảo dân lại không biết để đâu mất, cho nên muốn hỏi quan nhân cho thảo dân mượn lại con dao của thảo dân để làm thịt gà, không biết có được hay chăng?”

Người quan quân kia nghe vậy thì cũng không trả lời ngay, giống như đang suy nghĩ cái gì, nhưng lúc này thấy trời cũng đã tối rồi, cả ngày lại đi đường vất vả, trong bụng cũng chưa có gì ăn, cuối cùng trong đầu cũng chỉ quanh quẩn mấy chữ “đùi to thịt chắc”. Chỉ bốn chữ này thôi cũng đủ làm gã chảy nước miếng ầm ầm rồi, lại nghĩ tới mùi thơm của thịt gà thì không sao chịu nổi nữa, lập tức gật đầu nói:

“Được, không phải là một con dao thôi sao, ta trả lại cho ngươi.”

Người này nói xong lập tức đưa trả lại con dao trước đây đã lấy của Cơ Chân Quân để cho hắn làm thịt gà, trả xong lại kéo Cơ Chân Quân lại rồi nói nhỏ một câu:

“Mấy anh em chúng ta thích ăn gà quay.”

Cơ Chân Quân nghe vậy thì cười cười gật đầu ra hiệu mình đã hiểu ý, sau đó hắn lập tức quay vào trong bếp làm thịt gà. Hắn cũng không nghĩ tới bản thân có thể lấy dao lại dễ dàng như vậy.

Cơ Chân Quân một tay cầm đầu gà, một tay đặt chiếc bát con kê ở dưới cổ con gà, sau đó chỉ thấy tay hắn nhoáng lên nghe “quác” một tiếng, ánh dao lành lạnh phát ra rồi lập tức thu lại vỏ, nhưng mà trên cổ con gà lúc này đã bị chém ra một miệng máu. Nhát dao này cắt chuẩn phi thường, sau khi thu dao cũng không thấy dính máu.

Máu từ cổ con gà tuôn ra như suối rơi vào trong bát con, chẳng mấy chốc đã được lưng bát, sau đó con gà giật giật mấy cái liền héo rũ mà chết. Con gà thứ hai cũng chỉ kịp kêu quang quác mấy tiếng thì cũng cùng chung số phận rồi.

Chẳng bao lâu sau mùi gà quay thơm phức truyền ra, mấy vị quan quân gác cổng ngửi thấy cũng phải xiêu lòng. Vị quan quân gác cổng đứng bên trái nói:

“Hắc hắc, các ngươi có ngửi thấy mùi gì không, đây chính là mùi gà quay đó, tên tiểu tử này cũng thật không tệ, tay nghề không ngờ lại khá tới như thế, đây chắc chắn sẽ là con gà quay thơm nhất ta từng ăn.”

Mấy tên ở đồng bạn ở bên cạnh nghe vậy thì cũng nói theo:

“Ha ha, lão Nhị, ngươi cũng thật là có ý tứ. Mẫu thân của hắn sau này sẽ làm đại phu nhân, còn hắn làm đại thiếu gia, ha ha, ăn gà quay của đại thiếu gia làm, phúc phận này cũng không hề nhỏ đâu.”

.

.

Chúc mọi người có những khoảng thời gian đọc truyện vui vẻ!!

Bạn đang đọc Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm sáng tác bởi hantinhem21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.