Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thà Chết Làm Quả Phụ

Tiểu thuyết gốc · 2436 chữ

Sau khi Cơ Chân Quân đi ra ngoài thì vị đại quan nhân kia liền phất tay một cái, một luồng lực vô hình rít lên sau đó đóng lại cửa chính, trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người.

Đại quan nhân lúc này đưa ánh mắt nghiêm túc của mình nhìn về phía Nguyễn Thị Duyên, ông ta chậm rãi nói:

“Ngươi có biết ta gọi ngươi ở lại là có chuyện gì không?”

Nguyễn Thị Duyên lắc đầu trả lời:

“Thảo dân ngu dốt, không biết đại quân nhân gọi thảo dân ở lại là có chuyện gì, kính xin đại quan nhân chỉ bảo.”

Nguyễn Thị Duyên mặc dù lắc đầu nói là không biết, nhưng trong lòng thì đã âm thầm kêu khổ, nàng cũng mơ hồ đoán ra được mục đích của cuộc nói chuyện lần này.

Đại quan nhân lúc này lại hỏi:

“Vậy ngươi có biết ta là ai chăng?”

Nguyễn Thị Duyên lắc đầu.

“Ngươi không biết cũng là chuyện đương nhiên, ta cũng sẽ không dài dòng. Ta tên là Trần Thủ Độ, là Thái Sư của Đại Việt đế quốc. Còn phía sau chính là đứa cháu nội của ta Trần Văn Lộng, mục đích của ta hôm nay chính là muốn kết duyên cho ngươi và đứa cháu nhỏ này của ta. Ý ngươi thế nào?”

Trần Thủ Độ vừa giới thiệu vừa chỉ người thanh niên đằng sau. Người thanh niên thấy ông nội mình đứng ra hỏi vợ cho mình thì mừng lắm, trên miệng không dấu được nụ cười, trong lòng cũng là mười phần hoan hỷ. Thế nhưng bên ngoài biểu hiện cũng hết sức kìm nén, cố gắng không làm ra hành động quá khích gì. Hắn đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi, mặc dù mới chỉ gặp Nguyễn Thị Duyên lần đầu tiên vào buổi chiều hôm nay nhưng hình bóng xinh đẹp của nàng đã ăn sâu vào trong tâm chí của hắn, khiến cho hắn nhất quyết phải có được nàng.

Nguyễn Thị Duyên trong bụng cũng đã đoán được đôi ba phần, nhưng đợi cho tới khi Trần Thủ Độ nói thẳng ra mục đích thì nàng mới cảm thấy bàng hoàng, hoảng hốt. Nguyễn Thị Duyên giật mình kinh sợ, quả đúng như nàng đã đoán trước, từ khi nàng thấy thanh niên đi theo phía sau Trần Thủ Độ luôn nhìn chằm chằm vào mình thì nàng đã cảm thấy không ổn rồi.

Nàng lúc này cả người căng cứng, trong lòng cảm thấy rất mực lo lắng không biết phải trả lời như thế nào để né tránh chuyện này, nàng là người đã có chồng, nàng sẽ không tái giá. Thế nhưng người ta lại là Thái Sư quyền cao chức trọng của một đế quốc, nếu như cường thế quyết định thì nàng còn có thể làm sao đây.

Nguyễn Thị Duyên lúc này đột nhiên quỳ xuống, giọng nói run rẩy:

“Xin đại quan nhân minh xét, thảo dân chỉ là đứa con gái nghèo hèn nơi thôn dã, chân lấm tay bùn, lớn lên cũng không được học hành tử tế, trong nhà cũng không có tài sản gì quý giá, dù là xét về thân phận hay địa vị cũng không thể nào so sánh được với công tử, thảo dân nào giám có tơ tưởng gì cao xa đâu ạ.”

Nguyễn Thị Duyên hơi dừng một chút rồi lại nói tiếp:

“Hơn nữa, thảo dân là gái đã có chồng, cũng không xứng với công tử, chắc chắn sẽ bị công tử khinh miệt chê cười. Xin đại quan nhân tìm người con gái khác phù hợp hơn gả cho công tử.”

Trần Thủ Độ nghe xong thì sắc mặt trở nên âm trầm, cứ nghĩ chỉ cần mình nói ra danh tính thì người đàn bà này sẽ lập tức đồng ý mà gả cho cháu y. Nhưng mà nghĩ lại, đàn bà có người nào là không ham hư vinh, bản thân đã nói rõ là Thái Sư đương triều thì chắc chắn là cháu y cũng sẽ có thân phận không nhỏ, chẳng lẽ người đàn bà này lại có thể không nghe ra ư. Trần Thủ Độ trong lòng cười khẩy, y nghĩ người đàn bà này chắc chỉ đang giả vờ mà thôi, chỉ cần y khuyên giải thêm mấy câu nữa thì chắc là nàng sẽ ậm ừ nghe theo.

Nhưng mà cũng không đợi Trần Thủ Độ nói thì Trần Văn Lộng ở phía sau đã vội vàng nhìn Nguyễn Thị Duyên rồi xua tay nói:

“Không không, nương tử đừng nghĩ vậy, ta làm sao có thể ghét bỏ nàng được. Trần Văn Lộng ta vừa mới nhìn thấy nàng lần đầu tiên thì đã đem lòng yêu thương, ta đảm bảo sẽ đối xử tốt với nàng, chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta, nàng muốn cái gì ta cũng có thể cho nàng. Nàng có chồng hay chưa có chồng với ta cũng không có quan hệ, chỉ cần nàng theo ta trở về vương phủ, nàng tự nhiên sẽ trở thành đại phu nhân của ta...”

Nguyễn Thị Duyên đối với những lời này cũng không chút động tâm, đối với nàng chỉ cần có thể ở bên cạnh phu quân đã là mong ước cả đời của nàng. Những thứ như quyền cao chức trọng hay đại phu nhân gì gì đó đối với nàng chỉ là chút hư vinh nhất thời, làm sao có thể so sánh được với tình cảm của nàng và phu quân.

Trần Văn Lộng còn đang muốn nói thêm thì đã bị ánh mắt nghiêm nghị của Trần Thủ Độ cảnh cáo, hắn lập tức im miệng không dám nói gì thêm nữa. Trần Thủ Độ nhìn Nguyễn Thị Duyên đang quỳ ở dưới đất rồi nói:

“Ta biết trong lòng của nhà ngươi có nhiều điều khó nói, nhưng ngươi cũng nên nghĩ thoáng ra một chút. Lúc trước ngươi cũng đã nói phu quân của ngươi đã mười sáu năm không quay trở về, ngươi nghĩ qua nhiều năm như vậy hắn liệu có còn sống hay không, có còn nhớ tới ngươi hay không. Người ta có câu xa mặt thì cách lòng, dù ngươi và phu quân của ngươi tình cảm có sâu đậm cỡ nào thì qua ngàn ấy năm cũng chẳng thể bền lâu được, huống hồ...”

“Không, phu quân của thảo dân nhất định sẽ quay trở về, chàng nói nhất định sẽ quay trở về. Chỉ cần thảo dân ở chỗ này đợi chàng, dù mười năm, hay hai mươi năm, chỉ cần còn một hơi thở ta nhất định vẫn sẽ ở đây đợi chàng trở về, một lòng không đổi..”

Nguyễn Thị Duyên giống như bị nói đúng vào chỗ mà nàng chôn giấu chịu đựng bấy lâu, lập tức không cầm lòng được mà phải thốt lên, đôi mắt từ từ đỏ hoe rồi từng giọt lệ giống như pha lê bắt đầu rơi xuống.

Trần Văn Lộng nhìn thấy cũng phải xót xa trong lòng, chỉ mong có thể được tới gần mỹ nhân cho nàng mượn bờ vai dựa vào mà khóc rồi từ từ an ủi nàng, nhưng mà bốn chữ “một lòng không đổi” khiến cho lời muốn nói ra tới cửa miệng lại phải nuốt vào.

Trần Thủ Độ đang nói như thế mà bị Nguyễn Thị Duyên cắt lời, trong lòng cũng có chút tức giận, y hừ lạnh một tiếp rồi lại nói:

“Hừ, ngươi cũng nên biết điều một chút, nếu không phải nể tình ngươi mười sáu năm vất vả nuôi con thì ta cũng sẽ không nói nhiều với ngươi như thế. Ta vừa nhìn đã biết ngươi trước đây từng sử dụng Dưỡng Nhan Đan, cho nên qua bao nhiêu năm như vậy vẫn giữ được nhan sắc. Nếu ta đoán không nhầm thì phu quân ngươi chắc chắn cũng là một người tu đạo có chút thực lực. Ngươi nên biết rằng, phàm là những kẻ nắm trong tay năng lực đều có vô số nữ nhân đến cầu cạnh hắn, đứng trước nữ sắc hắn có thể không động tâm hay không, huống chi ngươi chỉ là một người thường, lại càng không thể cùng những nữ nhân khác so sánh, bất kể diện mạo hay địa vị, ngươi nghĩ hắn có thể còn nhớ tới ngươi hay sao.”

Nói tới đây, Trần Thủ Độ hơi ngừng một chút, y lập tức nói vào trọng điểm:

“Ngươi là một người thường, liệu có thể sống qua trăm tuổi, còn hắn thì sao, hắn là người tu đạo, sống vài trăm năm cũng có là gì. Ngươi sẽ không ngừng già đi, còn hắn vẫn cứ mãi giữ được dung mạo, đến lúc đó...ta không cần nói ngươi cũng biết kết quả sẽ là gì. Hơn nữa nếu như ngươi đồng ý làm dâu nhà ta, chẳng những được hưởng vinh hóa phú quý cả đời, lại còn có thể tu luyện kéo dài tuổi thọ, con trai của ngươi lúc đó cũng được thơm lây, công thành danh toại, muốn gì mà chẳng được, cho dù ngươi không nghĩ cho tương lai của mình thì cũng phải nghĩ cho tương lai của con trai ngươi....”

Trần Văn Lộng ở bên cạnh nghe vậy thì cũng thầm khen ông nội nói thật là hay, thể nào nàng nghe xong những lời này cũng sẽ hồi tâm chuyển ý mà về với hắn, trong lòng Trần Văn Lộng lúc này nóng như lửa đốt.

Mỗi lời của Trần Thủ Độ đều giống như con dao cắt vào tim của Nguyễn Thị Duyên, giống như đánh vào tấm thân trinh bạch của nàng, đả động ý chí của nàng, chỉ chờ thời khắc một chút tín niệm còn lại cuối cùng của nàng đối với phu quân mình tan vỡ...

Mỗi một câu Nguyễn Thị Duyên đều có thể nghe và hiểu được, trong lòng nàng không ngừng thắt lại, nước mắt rơi lã chã. Mỗi lời nói của Trần Thủ Độ đều có thể khiến cho người khác động tâm, bao gồm cả nàng...

Thế nhưng cảm giác đó rất nhanh cũng biến mất, ánh mắt của nàng trở nên kiên định, nàng tin tưởng con trai mình cũng sẽ đồng ý với quyết định này, Chân Quân là do nàng sinh ra, là do nàng dạy dỗ, nàng có thể không hiểu nó hay sao.

Nguyễn Thị Duyên đưa tay gạt đi nước mắt, nàng ngẩng đầu lên nhìn Trần Thủ Độ, trong ánh mắt chừa đầy sự kiên định cùng tín niệm. Cũng bởi tín niệm cuối cùng này nàng mới có thể chống đỡ suốt mười sáu năm. Ngữ khí của nàng tuy có chút run rẩy, nhưng không hề cảm nhận được bất kỳ sự dao động nào:

“Đại quan nhân, thảo dân mặc dù sống ở nơi thôn cùng sơn tận, mặc dù không học được nhiều lễ nghi phép tắc, cũng không giỏi cầm kỳ thi họa. Nhưng thảo dân cũng biết thế nào là: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Phận đàn bà con gái như hạt mưa sa, một khi đã trao thân gửi phận cho người thì cũng chỉ biết làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình. Thảo dân tuyệt đối không phải là loại con gái tham hưởng vinh hoa phú quý, chỉ vì lợi ích bản thân mà ruồng bỏ gia đình chồng con, lại càng không phải là loại đàn bà lả lơi ong bướm không biết tự trọng. Xin đại quan nhân thứ cho thảo dân vô lễ, không thể làm theo lời khuyên nhủ của đại quan nhân. Xin đại quan nhân minh xét.”

Trần Thủ Độ nghe vậy thì khuân mặt lập tức trở nên lạnh lùng, tròng lòng tức giận, y không ngờ người đàn bà này lại khó bảo như thế, lúc đầu vốn tưởng rằng nàng ta chỉ là giả vờ từ chối để giữ lấy chút thể diện, nhưng không ngờ lại là cái dạng này. Trần Thủ Độ âm trầm nói:

“Ta biết, nhưng ngươi cũng không cần phải vội vàng quyết định, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, suy nghĩ thông rồi tới lúc đó lại trả lời ta cũng chưa muộn.”

Nguyễn Thị Duyên nghe lời ấy thì cũng không chần chừ mà đáp lại:

“Đại quan nhân, thảo dân đã suy nghĩ kĩ rồi. Thảo dân thà chết làm quả phụ, cũng không muốn sống làm dâm phụ thất tiết.”

Nguyễn Thị Duyên nói xong thì dập đầu bình bịch xuống đất, đến nỗi tóe máu. Hai người Trần Thủ Độ và Trần Văn Lộng nghe xong thì cũng chết đứ người ra, không thể nói được lời nào, riêng Trần Văn Lộng thì cả người lạnh ngắt giống như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu tới chân. Phải một lát sau Trần Thủ Độ mới tức giận quát lên một tiếng:

“Đi về..”

Y vừa nói xong thì lập tức đứng lên mở tung cửa đi ra ngoài. Trần Văn Lộng đứng thừ người ra một lúc mới ý thức được, hắn như kẻ vô hồn lững thững bước đi, ánh mắt không ngừng thương tiếc nhìn về phía Nguyễn Thị Duyên. Chẳng mấy chốc Trần Thủ Độ đã mang theo người rời đi, rất nhanh liền không thấy bóng.

Cơ Chân Quân còn đang mải chú ý quay gà, chuyện ở trong nhà hắn cũng không biết chút gì. Lúc này thấy cửa đột nhiên mở ra thì liền nhìn lại, khi hắn thấy vẻ mặt tức giận của Trần Thủ Độ cùng với vẻ mặt thương tiếc của Trần Văn Lộng thì trong lòng đột nhiên nhảy lên, chỉ sợ mẹ hắn đã xảy ra chuyện gì, trong lòng của hắn bây giờ lo lắm.

Cơ Chân Quân lúc này còn đoái hoài gì đến gà quay với gà luộc nữa, hắn lập tức chạy vào trong nhà nhìn xem mẹ hắn ra sao, mẹ hắn không thể nào gặp chuyện được. Khi chạy tới gần cửa nghe thấy tiếng bộp bộp thì lại càng kinh hãi, hắn gọi lớn:

“Mẹ, mẹ,... người không sao chứ...”

.

.

Mọi người đọc truyện thấy hay thì đừng quên ấn like nhé, đồng thời ta cũng vui vẻ tiếp nhận bình luận của mọi người. Cảm tạ, cảm tạ!

Bạn đang đọc Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm sáng tác bởi hantinhem21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.