Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phu Quân, Chàng Đã Về...

Tiểu thuyết gốc · 1848 chữ

Ba người Thanh, Bạch, Chu đối với tính cách của Huyền lão cũng không có gì lạ, khi nghe hắn nói lời này thì cũng chỉ cười không nói gì, còn Trần Văn Lộng nghe xong thì cứ đờ người ra. Trần Thủ Độ lúc này khuôn mặt có chút âm trầm, dựa vào bối cảnh cùng thân phận của mình thì y cũng không thích việc cưỡng đoạt này là mấy.

Mà mấy người Tinh Tượng Tứ Lão thấy mặt Trần Thủ Độ âm trầm thì cũng đoán được y chắc cũng không thích đáp án này lắm.

Trần Văn Lộng lại hỏi lại:

“Huyền đại sư, ngài thông minh như vậy, chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao.”

Huyền lão nghe vậy thì lắc đầu nói:

“Không còn cách nào khác, công tử nếu muốn ôm mỹ nhân vào lòng thì cách này là đơn giản nhất rồi.”

“Cái này...” Trần Văn Lộng nghe vậy thì cũng ậm ừ không biết nói gì, kỳ thật trong lòng hắn cũng đã từng nghĩ đến việc này, nhưng nghĩ lại thân phận của mình cao quý như thế, nếu làm ra chuyện như vậy thì cũng có chút mất mặt, dựa vào hắn chẳng lẽ lại không thể khiến cho nữ nhân kia động lòng hay sao.

Trần Thủ Độ lúc này đột nhiên nói:

“Cảm ơn ý tốt của các vị, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, cũng không đáng cho ta phải suy nghĩ, chuyện này dẹp qua một bên không tính đến nữa, trời cũng không còn sớm, mọi người hãy nghỉ ngơi đi.”

“Vậy thì bốn huynh đệ chúng ta xin được cáo từ.”

Thanh lão đứng dậy chắp tay nói xong thì cả bốn huynh đệ liền đi ra ngoài động phủ. Trần Thủ Độ cũng quay sang nói với Trần Văn Lộng:

“Ngươi cũng đi nghỉ sớm đi.”

“Vâng, ông nội.”

Trần Văn Lộng đáp một tiếng sau đó liền trở về động phủ của mình. Mà từ lúc trở về động phủ, Trần Văn Lộng vẫn cứ thao thức, trong đầu của hắn chỉ có nghĩ tới Nguyễn Thị Duyên, bóng hình xinh đẹp của nàng đã khắc sâu vào trong tâm trí của hắn, làm cho hắn không sao tập trung tu luyện được.

Lúc này cũng đã là nửa đêm rồi, Trần Văn Lộng bởi vì thương nhớ Nguyễn Thị Duyên mà cứ đi đi lại lại ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại ngước mặt lên nhìn trời, có khi lại cúi đầu suy nghĩ, trong đầu hắn đang tính toán xem cái nào thiệt cái nào hơn, làm gì mới có thể khiến cho nàng hồi tâm chuyển ý.

Mà lúc này trong đầu hắn cũng chỉ có một cái suy nghĩ, chính là câu nói kia của Huyền lão, đem nàng bắt về sau đó gạo nấu thành cơm. Nhưng mà lại ngại thân phận của mình nên vẫn chưa quyết định. Nhưng suy đi tính lại cũng vẫn chỉ có cách đó là hữu dụng nhất.

Mà lúc này đột nhiên có một bóng đen xuất hiện bên cạnh Trần Văn Lộng, bóng đen này làm cho hắn giật mình, nhưng mà rất nhanh hắn liền nhận ra bóng đen đó là ai. Thì ra chính là Huyền lão trong Tinh Tượng Tứ Lão.

Trần Văn Lộng ôm quyền chào:

“Thì ra là Huyền đại sư..”

Huyền lão nghe vậy thì cũng gật đầu cười nói:

“Công tử đúng thật là có nhã hứng, đêm hôm khuya khoắt như vậy lại ra ngoài này hóng gió thưởng trăng.”

Trần Văn Lộng biết là y đang mỉa mai mình, nhưng cũng không để ý, chỉ cười khổ một tiếng:

“Để đại sư chê cười rồi, tâm tình vãn bối lúc này quả thực rối rắm, làm gì có tâm trạng nào mà hóng gió thưởng trăng.”

Huyền lão đương nhiên biết Trần Văn Lộng đang suy nghĩ cái gì, ông ta liền nói:

“Thế nào, vẫn còn đang vương vấn tiểu nương tử kia sao. Ta nói cho công tử hay, nếu công tử không sớm ra tay trước một bước, lại đợi tới khi nàng hồi tâm chuyển ý đi theo người khác thì cũng không còn kịp nữa đâu. Mà người có thể lọt được vào mắt xanh của công tử, vậy chắc chắn phải là người tài sắc vẹn toàn, vạn không có một, nếu như để rơi vào tay của người khác thì thật là đáng tiếc...chẹp chẹp..”

Huyền lão nói xong lại chẹp miệng hai cái giống như thèm thuồng lắm vậy, tính lão vốn háo sắc, chỉ cần nhìn thấy nữ nhân đẹp đẽ là không thể nào cầm lòng được, nghe nói tiểu nương tử kia hoa nhường nguyệt thẹn khiến cho lão cũng tò mò muốn nhìn xem thực hư thế nào. Cho nên khi thấy Trần Văn Lộng đang phân vân lưỡng lự thì lão liền chạy tới khích tướng.

Trần Văn Lộng lúc này cũng đã bị lời nói kia của Huyền lão làm cho xao động rồi, chẳng qua trong lòng vẫn còn có một chút cố kỵ mà thôi. Lúc này lại nghe Huyền lão nói:

“Công tử có còn nhớ lời nói lúc tối của Thái sư hay chăng, cho dù công tử làm gì thì Thái sư cũng sẽ không để ý đâu, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi. Thái sư cũng đã nói như vậy rồi, chẳng lẽ công tử còn chưa hiểu ý hay sao, lúc này mà còn cố kỵ cái gì nữa.”

Trần Văn Lộng giống như được vén mây thấy ánh mặt trời, trong lòng lập tức đại hỷ, quả thật đúng là như vậy, dù sao bản thân đường đường là cháu Thái sư chẳng lẽ ngay cả một nữ nhân cũng không thể làm gì được, chỉ cần hắn thích thì có cái gì là không được. Ngược lại nàng có thể làm thê tử của mình thì đó là phúc của nàng, đợi khi gạo nấu thành cơm rồi nàng còn không mặc cho ta muốn yêu thế nào thì yêu hay sao. Lại nói nàng chỉ có một thân một mình, bản thân cũng không cần phải sợ va chạm gì hết.

Trần Văn Lộng lúc này vẻ mặt vui mừng quay sang nói với Huyền lão:

“Lời của Huyền đại sư quả thật giống như ánh trăng đêm rằm, để cho ta được mở rộng tầm mắt. Để tạ ơn đại sư khải thị, không biết đại sư có yêu cầu gì đối với ta hay chăng.”

Lời này của Trần Văn Lộng giống như là nói trúng tim đen của Huyền lão, lão lập tức xua tay nói:

“Công tử đừng nói như vậy, ta thật sự là thành tâm thành ý muốn trợ giúp công tử một tay, chứ làm gì có yêu cầu gì.”

“Đại sư không cần khiêm tốn, chỉ cần có thể nằm trong phạm vi khả năng của ta, ta đều có thể đáp ứng.” Trần Văn Lộng hạ giọng nói.

“Nếu công tử đã nói như vậy, vậy thì ta cũng không khách khí. Yêu cầu của ta thực sự rất đơn giản, ta chỉ cần công tử tặng cho ta mười nữ nhân xinh đẹp có căn cơ tốt một chút là được rồi.”

Huyền lão lúc này cũng không còn giả bộ làm gì, lập tức nói ra yêu cầu của mình.

“Được, yêu cầu của đại sư ta nhất định sẽ đáp ứng. Bây giờ ta có chuyện quan trọng cần làm, đại sư thong thả.” Trần Văn Lộng cười nói.

“Ha ha, chuyện quan trọng của công tử là cái gì chẳng lẽ ta còn không biết hay sao, từ đây cho tới đó cũng phải mất vài chục dặm, với tốc độ của công tử đi tới bao giờ cho tới đó, để ta đưa công tử đi cho nhanh, chỉ là mấy cái hít thở mà thôi.”

Nói xong cũng không đợi Trần Văn Lộng trả lời, Huyền lão lập tức túm lấy vai hắn rồi lập tức biến mất.

...............

Lúc này đã là nửa đêm, nhưng mà Nguyễn Thị Duyên cũng không sao ngủ được, một mặt là vì đau đầu, thứ hai là nhớ tới phu quân cách biệt nhiều năm.

Mười mấy năm nay, trong lòng nàng có lúc nào là không chất chứa tâm sự. Cũng bởi vì quá yêu phu quân của mình cho nên nàng mới có nghị lực tiếp tục sống tới ngày hôm nay.

Nhớ lại những lúc không có phu quân bên cạnh, nàng thật sự cực khổ biết bao. Khi nàng mang thai Cơ Chân Quân cũng chỉ có một thân một mình, không ai chăm sóc, lúc đó nàng còn chưa đi tới thôn Ngưu Đầu này. Lúc trở dạ sinh con lại càng thống khổ biết bao nhiêu, nhưng mà nàng vẫn cắn răng chịu đựng. Nàng không thể chết, nàng nhất định phải chờ tới khi phu quân quay về.

Bởi vì loại tín niệm này, Nguyễn Thị Duyên mới có thể kiên cường sinh ra Cơ Chân Quân, mới có thể suốt mười sáu năm không một lần thán khổ. Bởi vì yêu thương nàng mới có thể dạy bảo Cơ Chân Quân lên người. Bởi vì yêu nàng mới có thể cắn răng sinh hạ Cơ Chân Quân, bảo vệ giọt máu duy nhất của phu quân.

Nhưng nếu có thể đánh đổi toàn bộ sự vất vả này để đổi lấy thời khắc phu quân quay về, nàng chấp nhận.

Nguyễn Thị Duyên ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn ánh trăng mờ nhạt bị mây che khuất, nàng thì thào nói:

“Đêm nay đã là đêm năm nào...”

Đột nhiên lúc này, một vòng tay từ phía sau bất chợt ôm lấy nàng, ôm trọn vào trong lòng, một mùi hương nam tử truyền tới, mùi hương này thật quen thuộc, nó khiến cho nàng đê mê, nó khiến cho nàng cảm thấy mười sáu năm qua không hề vất vả, bởi vì nó là mùi của Cơ Vô Thương, phu quân của nàng.

Nguyễn Thị Duyên trong lòng chất chứa bao tâm sự, khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc khiến cho cơ thể nàng nhũn ra, chỉ muốn để cho vòng tay kia ôm lấy nàng thật chặt, mùi hương quen thuộc khiến cho nàng không còn tỉnh táo. Nàng nói trong vô thức:

“Phu quân, chàng đã về rồi sao...”

Nguyễn Thị Duyên quay đầu lại, nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mười sáu năm trước, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt ấy thì bao nhiêu thống khổ từ trước đến giờ đều sẽ tan biến hết.

“Đúng vậy, ta đã quay lại rồi, ta sẽ đón nàng tới vương phủ của ta, lúc đó ta sẽ là phu quân của nàng.”

Trần Văn Lộng đáp.

.

.

Mọi người thấy hay thì nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha.

Bạn đang đọc Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm sáng tác bởi hantinhem21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.