Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gieo Mình Tự Vẫn

Tiểu thuyết gốc · 2458 chữ

“Đúng vậy, ta đã quay lại rồi, ta sẽ đón nàng tới vương phủ của ta, lúc đó ta sẽ là phu quân của nàng.”

Âm thanh vang lên bên tai khiến cho Nguyễn Thị Duyên bàng hoàng, tâm tình vỡ nát. Nàng lập tức nhìn thấy người đang dang tay ôm nàng không phải là phu quân của nàng, mà là một kẻ chỉ đáng tuổi làm con nàng, hắn chính là Trần Văn Lộng, cháu của Trần thái sư.

Nguyễn Thị Duyên khi nhìn thấy Trần Văn Lộng chứ không phải phu quân thì lập tức giật mình, sau đó khuân mặt nàng tái mét, rồi lại rất nhanh chuyển sang đỏ hồng vì giận. Nàng chết cứng người không nói được lời nào, không ngờ người này lại có mùi nước hoa giống phu quân của mình, khiến cho nàng nhầm lẫn.

Lúc này đột nhiên nghĩ lại tình cảnh mới vừa rồi làm cho nàng vừa thẹn vừa giận, từ suy nghĩ cho đến hành động, nàng lúc này chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui vào. Lúc này lại đột nhiên nghĩ tới mình còn đang ôm ấp ở trong lòng một người đàn ông xa lạ thì tức giận lắm, sức lực không biết từ đâu bung ra muốn tránh thoát khỏi vòng tay ma quỷ này.

“Buông ta ra...”

Nguyễn Thị Duyên hét lên một tiếng, sau đó vùng sức giãy giụa. Nàng gìn giữ trong sạch bao nhiêu năm này, làm sao có thể để cho một tên đàn ông lạ mặt không phải chồng mình chạm vào được.

Nhưng mà lúc này nàng không sao thoát ra được, hai tay Trần Văn Lộng cứ như gọng kìm giữ chặt lấy nàng, cho dù nàng có giãy giụa thế nào cũng không được.

Trần Văn Lộng đã dám đánh chủ ý bắt nàng về phủ, vậy làm sao có thể cho nàng thoát khỏi tay hắn được. Đặc biệt thân hình mềm mại lại đang không ngừng giãy giụa thế này bảo hắn làm sao chịu đựng nổi đây.

Trần Văn Lộng lập tức cảm nhận cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, không ngừng hít lấy hương thơm dịu dàng đang giãy giụa. Lửa dục trong lòng lập tức nổi lên, tay của Trần Văn Lộng xé rách lớp áo trên bả vai của Nguyễn Thị Duyên, để lộ ra lớp ra trắng nõn, sáng như bạch ngọc. Hắn run rẩy nói:

“Đêm nay trăng thanh gió mát, thật sự thích hợp để hàn huyên tâm sự. Nương tử, đêm nay nàng chiều ý ta đi...”

“Cút”

Nguyễn Thị Duyên tức giận rít lên, khuân mặt nàng đỏ bừng vì giận, màu đỏ lan xuống tới tận mang tai rồi tới cổ. Nàng lấy hết sức bình sinh mà giãy giụa thoát ra.

Lúc này Huyền lão cũng đang lấp ở trên mái nhà, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cũng lửa nóng bốc lên, bản tính hắn vốn tà dâm, nhìn thấy cảnh tượng này thật là vừa mắt. Cô gái trước mắt thật sự quá xinh đẹp, từ dung mạo cho tới dáng người, thật sự là tuyệt phẩm từ trước tới nay mà hắn từng nhìn thấy.

“Thật sự là thèm quá, đáng tiếc, đáng tiếc...không phải là của ta...nhưng mà dù sao ở một bên quan sát coi như cũng không thua thiệt.”

Huyền lão liếm mép nói thầm.

Nguyễn Thị Duyên lúc này lửa giận ngút trời, trong lòng cực kỳ hối hận. Nghĩ lại cảnh tượng lúc trước cùng với bây giờ, nàng thật sự không sao chịu nổi. Mười sáu năm công phu giữ nắng gìn mưa, chỉ trong chốc lát mà coi như tan nát hết cả. Trong đầu nàng chỉ có duy nhất một ý niệm, đó chính là thoát khỏi tay tên dâm tặc này.

Không biết sức lực ở đâu truyền tới, Nguyễn Thị Duyên lập tức đẩy ra Trần Văn Lộng, nước mắt nàng rơi lã chã, bản thân mơ mơ hồ hồ gọi một kẻ lạ mặt là phu quân, sau đó lại còn bị hắn ôm ở trong lòng, giờ lại thành ra thế này, vết nhơ như thế bảo nàng làm sao rửa sạch. Nàng bây giờ chỉ muốn chết mà thôi.

Vừa thoát khỏi gọng kìm của Trần Văn Lộng, nàng lập tức dồn hết chút sức lực cuối cùng chạy tới cái giếng ở gần bếp, sau đó gieo mình xuống giếng. Nàng thà chết mà bảo toàn danh tiết, chứ không để cho kẻ khác làm nhục...

Cơ Chân Quân lúc này nằm ở trong phòng cũng trằn trọc không sao ngủ được, nghĩ tới chuyện lúc chiều hôm nay hắn lại càng bực mình. Cũng bởi vì chuyện này mà tối nay hắn không có tu luyện, hắn nằm vắt chân trên giường, hai tay gác ra sau đầu, nhìn thì tưởng như ngủ nhưng thật ra không phải ngủ, trong đầu thầm ngĩ:

“Bọn quan binh bây giờ thật là cường thế, ỷ mình có chút thế lực là muốn ép buộc người khác, chẳng lẽ bản thân có chút thực lực liền không coi người khác ra gì hay sao. Nếu như là sư phụ của ta còn ở đây, mấy thằng chúng bay sao dám làm thế..”

Cơ Chân Quân nằm trăn trở một lúc thì đột nhiên cảm thấy lạ lùng, hắn không hiểu sao lại yên tĩnh đến như vậy, không có bất kỳ một âm thanh gì. Mọi ngày cho dù là thời gian yên lặng nhất cũng có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc, tiếng dế kêu, chứ làm sao lại có thể yên tĩnh tới mức này được.

“Chắc chắn có điều bất thường gì đây..”

Cơ Chân Quân cảm thấy không ổn thì lập tức đứng dậy, hắn thò tay vào dưới gối lấy ra một con dao rựa, chính là con dao đi rừng hôm nay. Hắn từ từ bước ra khỏi phòng ra ngoài xem xét động tĩnh.

Hóa ra là Huyền lão sau khi đưa Trần Văn Lộng tới đây thì liền quan sát tình hình, thấy Cơ Chân Quân đang nằm trên giường ngủ, còn Nguyễn Thị Duyên thì đang ngắm trăng ở sân sau. Thế là để đề phòng có tiếng động lớn, hắn liền tiện tay ném ra một cái trận bàn cách âm cấp thấp, chính vì thế mà Cơ Chân Quân mới cảm thấy xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến lạ.

Mà lúc này Huyền lão đang mải mê xem Trần Văn Lộng đùa giỡn người đẹp, bản thân cũng lại bị vẻ đẹp của Nguyễn Thị Duyên mê đắm cho nên không biết Cơ Chân Quân đã đi ra ngoài rồi.

Mà lúc này đột nhiên thấy Nguyễn Thị Duyên lại thoát ra được khỏi tay của Trần Văn Lộng sau đó gieo mình xuống giếng, hắn thầm kêu:

“Chết mẹ...”

Huyền lão thầm chửi trong lòng, chỉ vì bản thân mải mê sắc đẹp mà không kịp ra tay ngăn cản, nàng ta mà nhảy xuống giếng đó thì chỉ có nước tan xác mà thôi. Hiện giờ ở thôn Ngưu Đầu đang phải chịu hạn hán, muốn lấy nước cũng phải đi xa tới cả chục dặm mới có thể tìm thấy nước, cho nên giếng nhà nào cũng đều cạn khổ hết cả. Nguyễn Thị Duyên gieo mình xuống giếng thì làm sao sống được.

Đợi cho tới khi Huyền lão kịp phản ứng thì có lẽ Nguyễn Thị Duyên đã tan xác ở dưới mất rồi.

Mà lại nói Cơ Chân Quân sau khi ra khỏi căn nhà tranh thì lập tức nghe thấy âm thanh bên ngoài, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng mẫu thân hắn rít lên thê lương. Cơ Chân Quân lập tức sợ hãi chạy tới, hắn lớn tiếng kêu lên:

“Mẫu thân, người có sao không...”

Khi Cơ Chân Quân chạy ra sau nhà thì thấy Trần Văn Lộng đang ôm lấy mẹ hắn, sau đó xé áo mẹ hắn ra, làm ra nhưng hành động vô lễ. Sau đó mẹ hắn thoát được thì liền nhảy xuống giếng tự vẫn. Cơ Chân Quân hét lên:

“Mẫu thân...”

Hắn vội vàng chạy tới miệng giếng, ánh mắt kinh hoàng, trong tâm hoảng hốt, lửa giận cũng đồng thời bốc lên, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi. Khi hắn chạy tới miệng giếng thì liền đưa tay ra định túm lấy tay mẫu thân hắn, nhưng cuối cùng thứ mà hắn có thể chạm tới được cũng chỉ là vạt tay áo mỏng bay, nó nhẹ nhàng sượt qua tay hắn rồi rơi xuống, tới khi hắn nhìn xuống thì đâu còn thấy mẫu thân hắn nữa, chỉ nhìn thấy một mảnh đen thui, hắn đau đớn gào lên:

“Mẹ...”

Đôi mắt của hắn đỏ ngầu, từng giọt nước mắt rơi xuống giếng không thấy hồi âm, trong lòng hắn lập tức quặn thắt lại, từng khúc... từng khúc...

Cơ Chân Quân đánh ánh mắt đỏ vằn đầy lửa giận về phía Trần Văn Lộng, hắn rít lên:

“Súc sinh...”

Cơ Chân Quân lúc này lửa giận lấn át tâm chí, lập tức rút dao ra khỏi vỏ, ánh đao lành lạnh lóe lên phản chiếu ánh trăng, chỉ trong chớp mắt chém về phía Trần Văn Lộng, hắn muốn một đao bổ đôi tên súc sinh bức tử mẫu thân hắn...

Trần Văn Lộng cũng không ngờ tình thế lại thành ra thế này, cứ ngỡ sẽ được ngủ cùng người đẹp, không ngờ trong lúc vô ý lại để nàng thoát được...

Khuôn mặt hắn cứ đơ ra như vẻ không thể tin được, đợi hắn muốn bắt nàng lại thì nàng đã nhảy xuống giếng rồi.

Mà lúc này ở bên tai hắn nghe thấy tiếng gió lạnh rít lên, sau đó ánh sáng lạnh lóe chiếu vào mắt hắn làm cho hắn giật mình.

Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, một đường dao lạnh toát từ trên đầu hắn bổ xuống tới vai. Trần Văn Lộng vội vàng nghiêng người tránh thoát đường dao này. Con dao dọc theo tai phải bổ xuống dưới khoảng không. Trần Văn Lộng thầm kêu may mắn, nếu một dao vừa rồi bổ trúng thì hắn xuống gặp diêm vương ngay.

“Súc sinh, đền mạng cho ta...”

Cơ Chân Quân gầm lên giận dữ, tâm tuy loạn nhưng bộ pháp không hề loạn, một bước sấn tới trước người Trần Văn Lộng bổ ra một dao tiếp theo. Một dao này chém vào phía bên phải đầu địch nhân nhưng mũi dao lại chếch về phía bên trái.

“Không phải lỗi của ta, là do..là do...”

Trần Văn Lộng tu vi không hề kém Cơ Chân Quân, đều là Khai Huyệt tầng thứ tư, cho nên Cơ Chân Quân nhất thời không thể nào giết chết y được, dao thứ hai chém ra lập tức rơi vào khoảng không.

Thế nhưng còn chưa đợi dao thứ hai hoàn toàn đánh xong thì dao thứ ba ẩn ở bên trong đã nhằm vào sườn phải của địch nhân mà chém tới. Một dao này Cơ Chân Quân chém ra thì cổ tay hơi khoằm lại, trong dao thứ ba đã ẩn tàng dao thứ tư dao thứ năm rồi.

Trần Văn Lộng nhất thời kinh hoảng, kinh nghiệm chiến đấu của hắn làm sao phong phú bằng Cơ Chân Quân được, đâu có biết rằng một một dao của địch nhân đều ẩn chứa dao tiếp theo ở bên trong. Chính vì thế mà khi thấy Cơ Chân Quân chém ra dao thứ ba thì hắn lập tức sợ hãi. Trong tay vội vàng xuất ra ngọc phiến chặn lại.

“Tinh...”

Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, con dao của Cơ Chân Quân chém sượt qua ngọc phiến của Trần Văn Lộng, ngọc phiến này tuy làm bằng ngọc nhưng hết sức chắc chắn, không có bị một dao của Cơ Chân Quân chém vỡ tan.

Dao thứ ba của Cơ Chân Quân chém sượt qua ngọc phiến thì đã bị lệnh hướng, khiến cho một dao này không rạch sườn của đối phương ra được mà chỉ chém rớt một mảng áo. Thế nhưng chưa hết, dao thứ tư của hắn đã lại đâm tới rồi.

Cơ Chân Quân lúc này làm gì có thời gian nghe kẻ đã hại chết mẫu thân mình giải thích, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là đâm chết đối phương, đền mạng cho mẫu thân hắn.

Cổ tay Cơ Chân Quân xoay vòng thu về rồi lại đâm ra, nhắm thẳng vào bụng dưới của Trần Văn Lộng mà đâm tới.

Trần Văn Lộng thấy Cơ Chân Quân sử dao biến hóa liên tục thì hoảng hồn kinh hãi, tay chân luống cuống không như ý muốn, trên đầu đã toàn mồ hôi hột rồi. Đến dao thứ tư này thì Trần Văn Lộng cũng không thể đoán được mà đỡ lại, hắn chỉ có thể trở mắt nhìn dao của Cơ Chân Quân đâm vào cơ thể.

Huyền lão lúc này thì đang ở một bên xem Cơ Chân Quân và Trần Văn Lộng chiến đấu. Theo suy nghĩ của lão thì Trần Văn Lộng xuất thân từ vương phủ, lại thuộc dòng dõi thượng võ, kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn sẽ không kém, chiêu số sử dụng ắt lại càng tinh kỳ hơn tên nhà quê như Cơ Chân Quân. Không biết Cơ Chân Quân làm sao tu luyện tới Khai Huyệt tầng bốn, nhưng có thể giết được Trần Văn Lộng thì là điều không thể nào. Chính vì thế mà lão vẫn an nhàn ở một bên nằm xem chứ không ra mặt.

Nhưng sau khi xem Cơ Chân Quân đâm ra dao thứ tư thì lão biết mình đã nghĩ nhầm rồi, tên nhà quê kia không ngờ lại là thâm tàng bất lộ, mỗi một chiêu thức đều ẩn tới mấy sát chiêu ở bên trong.

Huyền lão biết không thể để Cơ Chân Quân đâm chết Trần Văn Lộng được, cho nên khi thấy dao thứ tư vừa mới đâm ra thì lão đã vỗ một chưởng cực kỳ mạnh mẽ đánh về phía Cơ Chân Quân rồi.

Một chưởng này chân nguyên uy mãnh giống như giao long xuất hải đánh ra, một chiêu thôi là Cơ Chân Quân thành bãi máu ngay.

Mà lúc này ở hai hướng khác nhau đột nhiên có hai tiếng hừ lạnh vang lên:

“Hừ...”

“Hừ...”

.

.

Mọi người thấy hay thì đừng quên để lại một like ủng hộ tác với nha.

Bạn đang đọc Ta Có Vô Hạn Nhân Phẩm sáng tác bởi hantinhem21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hantinhem21
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.