Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cốt chuyện có chút thay đổi

Tiểu thuyết gốc · 2286 chữ

Hồi còn ở thế giới thật, Cao Như Bình hiếm khi ăn cơm gia đình, hầu như là tự nấu, tự ăn. Cô là người của công việc, nhưng lại rất thích nấu ăn, mặc dù không ngon lắm nhưng lại có cảm giác an toàn.

Nhớ hồi còn bé, cô ở với ông nội và vợ hai của ông nội. Có một lần cô tận mắt nhìn thấy người phụ nữ đó nhổ nước bọt vào bát cháo của cô. Điều đó làm cô ám ảnh đến tận bây giờ, mỗi lần đi ăn đều phải nhìn trước nhìn sau, nhiều khi không dám ăn.

Nhìn Hạ Yến Uyển dùng đũa gắp một đống thức ăn vào bát của cô, miệng vừa cười vừa nói:

“Như Bình cháu ăn nhiều vào, thanh niên biết phấn đấu vì sự nghiệp là tốt nhưng cũng phải chăm sóc bản thân. Cháu xem cháu gầy như vậy, dì nhìn còn xót nữa là bố cháu.”

“Con dâu bà nói đúng đấy, cháu phải ăn nhiều vào, sau này đẻ con mới dễ.” Bà cụ nhà họ Hàn ngồi cạnh ông nội Cao, vừa nói vừa nhìn cô chằm chằm, đầu gật gù không ngừng. Đây rõ ràng là ánh mắt của người đi xem hàng hoá, thấy món hàng mình thích liền nhìn không chớp mắt. Thì ra đây chẳng phải bữa ăn gia đình gì, là tiệc xem mắt mới đúng.

“Cao Thiện à, ông thấy cháu trai tôi với cháu gái ông hợp nhau không? Tôi càng nhìn càng thấy xứng, càng nhìn càng vừa ý.” Bà cụ Hàn quay sang nói chuyện với ông nội Cao, chỉ thấy ông nội quay sang nhìn cô rồi cũng mỉm cười gật đầu.

“Nhớ hồi xưa bố tôi nói với mẹ bà là hai chúng ta hợp đôi lắm đấy, ấy thế mà bà còn chê tôi dáng to thô kệch, không chịu lấy, cuối cùng lại đi lấy cái tên nhỏ oắt ra. Thế mới nói phụ huynh thấy hợp nhưng cũng phải do chúng nó thích mới được.” Ông nội Cao nói xong liền cười ha hả, lần đấy ông ưng cô bạn này lắm, nhưng người ta lại không ưng ông.

Bà cụ Hàn đưa tay đập nhẹ vào người ông nội Cao một cái, giọng giận dỗi.

“Ai chê ông dáng to thô kệch? Không phải lần đó ông nói thích tôi rồi đi tòng quân đến gần năm năm mới thấy quay lại à, tôi tuổi xuân cũng đâu thể đợi ông được mãi. Mà lúc đó có dám chắc ông nói thích thật hay đùa đâu, hừ.”

“Bà không chê tôi thật à?” Ông nội cao kinh ngạc hỏi bà cụ Hàn. “Nếu thế thì tôi trách nhầm bà rồi, tôi nghe người ta nói…”

Cao Như Bình nhìn hai ông bà tâm sự chuyện xưa mới thấy nhân sinh có những chuyện gần đến cuối đời mới biết được sự thật. Nhưng cũng có chuyện giữ trong lòng cả đời, đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng không thể biết được điều mình biết lại không phải sự thật.

Cao Như Bình cảm giác có một ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Lúc ngẩng đầu lên lại không thấy có ai, người nào cũng đều chăm chú ăn uống và nói chuyện. Hạ Yến Uyển thì nói chuyện với bà cả Hoài Thanh. Bà hai Yến Lan thì bận đút cơm cho hai đứa nhỏ. Cao Thái Tuế đang nâng ly rượu với Cao Xuân Tiến. Hai chị em xinh đôi, Như Hoa và Như Ngọc vừa ăn vừa nói chuyện về bộ phim mới hot gần đây. Mà Cao Thái Sơn ăn xong chạy lên nhà ngồi xem phim. Vậy chỉ còn một người, người đang ngồi đối diện với cô, Hàn Yến.

Liếc nhìn Hàn Yến, thấy anh ta đang cầm điện thoại bấm gì đó, cô hơi nhíu mày một chút. Nhìn bát cơm của mình chất một đống đồ mà Hạ Yến Uyển gắp, bữa cơm này cô liền không muốn tiếp tục. Nhân lúc mọi người không để ý, Cao Như Bình đứng dậy đi ra ngoài hít một ít khí trời. Trong nhà ngoại trừ mùi thức ăn ra còn có mùi nước hoa, các mùi hương lẫn lộn với nhau tạo ra một tổ hợp mà chỉ ngửi thôi cũng thấy khó chịu.

Cao Như Bình đứng tựa lưng vào tường, nhìn ra ngoài cổng, đèn nháy vẫn lấp lánh đủ thứ màu. Giờ phút này mà có một điếu thuốc thì phê biết mấy, tiếc là cô không nghiện thuốc nên cũng không có đem theo bên người.

“Lộc cộc…”

Tiếng giầy da va vào sàn nhà tạo lên âm thanh, Cao Như Bình không cần quay đầu lại cũng.Có vẻ như có một số chuyện đang dần đi ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

“Cao Như Bình!”

Hàn Yến tiến lại gần cô, giọng nói mang theo nhiều giận dữ.

“Tôi hỏi cô, có phải cô đã ký hợp đồng với Ngọc Mẫn không? Tôi nói cho cô biết đừng hòng dở trò bẩn thỉu với cô ấy, nếu tôi biết cô làm hại cô ấy, chỉ cần tôi còn sống ngày nào là tôi không tha cho cô ngày ấy. Cô cũng đừng mơ tưởng hão huyền đến tôi, cô không bằng một phần mười Ngọc Mẫn đâu, biết điều thì tự nhìn lại bản thân mình đi.” Hàn Yến mang tất cả những điều giấu trong lòng nói hết ra. Hắn không biết vì sao lại sống lại, chỉ mới vài tiếng trước thôi. Lúc đó hắn nhớ là đang ngủ, vậy mà tỉnh dậy liền đang ngồi trên xe đi tới nhà họ Cao cùng với mẹ và bà nội.

Thực ra Hàn Yến chắc chắn là bản thân sống lại, vì chuyện đến nhà họ Cao hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Khi đó Cao Như Bình nhìn thấy hắn liền xum xoe lại gần hắn như một con cún bám chân chủ nhân. Ấy vậy mà hôm nay cô lại không giống những gì hắn nhớ, liệu có phải cô cũng giống hắn, sống lại một đời? Nghĩ vậy nên hắn càng gấp, đời trước Cao Như Bình sống trong ngục tù, nếu như cô ta sống lại thì chắc chắn sẽ trăm phương ngàn kế trả thù bọn họ.

Cao Như Bình quay người lại, mặt đối mặt với Hàn Yến, ánh mắt cô sắc lạnh, khóe môi hơi nhếch lên, trong lòng cô đang khinh bỉ Hàn Yến một nghìn lần.

“Hàn Yến? Tôi có vài điều muốn nói với cậu, thứ nhất, cậu có tư cách gì mà mở miệng nói tôi không được động tới vợ cũ của cậu. Cậu nghĩ mà xem, người ta ở nhà cậu bị hành hạ như kẻ ăn người ở, thậm chí còn không được xem là người, lúc đó cậu ở đâu? Sao cậu không bênh vực và bảo vệ cô ta vào cái thời điểm cậu là chồng cô ta, là người duy nhất có thể giúp cô ta vượt qua được cái lồng giam mỹ miều nhà họ Hàn. Giờ cậu và cô ta ly hôn, cậu lại chạy đến đây nói tôi không được động vào cô ta?” Cao Như Bình cười mỉa mai:

“Cậu hèn lắm Hàn Yến à, là người đàn ông mà cả vợ cũng không bảo vệ được, để người ta phải ly hôn trong nước mắt, thì cậu có tư cách gì đứng đây nói tôi. Trong khi tôi và cô ta chẳng liên quan gì, hợp đồng tôi cũng chưa ký, mà cũng chẳng dám ký đâu. Công ty tôi nhỏ bé, làm sao dám hợp tác với vợ cũ của cậu Hàn đây.”

“Còn nữa, cậu Hàn đây không nhìn lại bản thân mình đi. Mắt ti hí, bụng phệ, mái tóc thì nhìn không giống ai, tính cách lại hèn hạ, lại có cả một gia đình cực phẩm đến ngay cả vợ cũ cũng không chịu được, thì cậu lấy cái tự tin ở đâu ra mà nói tôi thích cậu? Cậu biết ngoại hình cậu đến ngay cả trai bao cũng không bằng không?” Nói xong liền lướt qua người Hàn Yến định đi vào trong nhà.

“Cô… cô đừng có quá đáng!” Hàn Yến tức giận đến mức mặt mày nhăn lại như trái óc chó. Cả hai đời cộng lại, hắn chưa từng chịu nhục nhã đến mức như vậy. Nay mặc kệ cho nhà họ Cao và nhà họ Hàn có thành cái gì đi nữa, thì hắn cũng phải cho Cao Như Bình một bài học.

“Cẩn thận đằng sau!” Âm thanh hệ thống nhắc nhở, đồng thời Cao Như Bình cũng nghiêng người tránh khỏi bàn tay sắp chạm vào người mình. Cô xoay người bắt được một cánh tay của Hàn Yến, tay còn lại dùng một quyền đấm vào bụng hắn. Chân cũng nhanh nhẹn nhắm đúng đích đá xuống, Hàn Yến liền hét lên như lợn bị chọc tiết. Mắt thấy người trong nhà đang chuẩn bị đi ra, Cao Như Bình liền chuồn ra phía đằng sau nhà, giả bộ đi dạo.

“Hệ thống! Ngươi còn ở đó không?” Cao Như Bình vội hỏi.

“Còn, ta và ngươi là nhất thể đồng tâm, tuy một mà hai, tuy hai mà một. Chỉ cần bộ não ngươi còn hoạt động là còn có ta. Nào có chuyện gì cần hỏi, hỏi ta nhanh đi, ta giải đáp cho.”

“Hàn Yến hình như không giống trong chuyện, có phải hắn sống lại không?” Cô nghi ngờ từ lúc hắn cùng nhà họ Hàn xuống bàn ăn cơm. Cái ánh mắt lén lún nhì cô, thù hận hiện rõ như vậy, có muốn tránh cũng không được. Nếu theo cốt chuyện thì Hàn Yến không thể có cái thái độ như vậy.

“Ta cũng đang thắc mắc, tính cách hiện tại của hắn giống hệt tính cách ở phần cuối chuyện. Ta thấy rất có khả năng là sống lại, dù sao nhiệm vụ này cũng là cấp độ cao nhất, khó nhất. Thi thoảng có vài yếu tố ngoài ý muốn thì cũng là việc bình thường.”

“Nhưng… thật sự mà nói, ngươi thật quá khủng, võ công thật lợi hại, chửi người cũng rất đỉnh. Thật con mẹ nó nhìn thôi cũng thấy sảng khoái trong người, mặc dù hắn là nhân vật công lược đấy, nhưng với cái phẩm chất này của hắn, có cho ta cũng không thèm huống chi là ngươi. Ta nghĩ thông rồi, không làm thì không làm, dù sao cũng chỉ bị hạ cấp, nay ta cùng ngươi làm bá chủ giới giải trí.”

Cao Như Bình có chút nghi ngờ, hệ thống này dễ từ bỏ nhiệm vụ như vậy ư?

“Ngươi nghi ngờ ta làm gì? Tâm ta sáng như gương, không có làm gì mờ ám hại ngươi cả, ngươi cứ yên tâm.”

“Ngươi đọc được suy nghĩ của ta?” Cao Như Bình ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế, chỉ cần ta kết nối với sóng não của ngươi, ta liền đọc được suy nghĩ của ngươi, haha.” Hệ thống đắc ý nói.

“Tắt kết nối với sóng não của ta đi, ngươi không thấy làm như vậy rất biến thái sao?” Cao Như Bình nhìn bầu trời đầy sao, cuối cùng cũng tìm được cái ghế đá ngồi xuống.

“Biến thái chỗ nào? Đấy gọi là hai trong một mà.” Hệ thống ngơ ngác, chẳng phải nó vẫn hay làm như vậy đối với người chơi sao? Tại sao đến lượt cô lại coi là biến thái?

“Ngươi không tắt thì để ta tự tắt.” Cao Như Bình liếc nhìn màn hình hệ thống. Ngay lập tức hệ thống vội vàng hét lên.

“Để ta tự tắt, ngươi chớ động vào ta, hừ” Hệ thống tức giận, tắt kết nối sóng não rồi giận dỗi thoát kết nối toàn bộ hệ thống, trong phút chốc đầu óc Cao Như Bình lại yên tĩnh trở lại.

Lúc Cao Như Bình quay trở lại chào tạm biệt ông nội Cao thì nhà họ Hàn đã về rồi. Cô cũng nghe được Hàn Yến đột nhiên đau bụng nên phải đưa về nhà ngay lập tức. Cao Như Bình biết rõ, hắn không dám nói ra là cô đánh đâu. Thứ nhất là vì tôn nghiêm đàn ông, thứ hai là có nói ra cũng không ai tin. Lúc đó cô vẫn đang đi dạo ngoài vườn đấy nhé.

Cuối cùng cũng được ngồi xe quay về nhà, nhìn cảnh vật qua cửa kính ô tô, lúc xe cô rời cổng nhà họ Cao đi về hướng đường quốc lộ, cô vẫn có thể nhìn thấy vườn nhà họ Cao. Bất chợt cô thấy một bóng đen nhỏ chui từ trong vườn chui ra, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm tĩnh mịch. Cao Như Bình nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ là chó chạy ra ngoài ư? Nhưng bóng dáng đó lại giống một đứa trẻ hơn, mà lúc cô về thì trẻ con trong nhà vẫn ngồi ở phòng khách, không có lý nào lại chạy ra ngoài được.

Nghĩ nghĩ rồi lại yên tâm vì tin rằng đó là một con chó. Cao Như Bình nhắm mắt lại nghỉ ngơi, một ngày trôi qua thật sự quá mệt.

Nhìn theo chiếc ô tô biến mất sau ngã rẽ, bóng đen ẩn nấp trong bụi cây lại tiếp tục chạy, mỗi bước chân đều mang theo hưng phấn không thể tả thành lời.

Bạn đang đọc Ta Cùng Hệ Thống Không Chung Đường sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.