Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mọi chuyện không đơn giản như vậy

Tiểu thuyết gốc · 2415 chữ

“Cao Thanh mau đứng lại, mày làm gãy cánh Ootengu Royal của tao phải không? Đó là mô hình tao thích nhất, mày đứng lại cho tao!”

Từ trên cầu thang chạy xuống một đứa nhóc năm tuổi, con vợ ba của Cao Thái Tuế. Chạy đằng sau là Cao Thái Sơn, mười năm tuổi, con vợ hai.

Hai đứa người đuổi, kẻ chạy khắp phòng. Cao Thái Sơn lớn tuổi hơn, chân cũng dài hơn một đứa nhóc năm tuổi. Mắt thấy sắp bị bắt được, Cao Tường vội chạy vào phòng bếp. Phòng bếp đông người nhiều đồ, chạy vào đó có thể làm chậm lại bước chân của Cao Thái Sơn.

Bỗng loảng xoảng một cái, tiếng đổ vỡ cùng với tiếng thét chói tai của nữ giúp việc vang lên. Cao Như Bình quay đầu lại nhìn, thấy hai đứa trẻ từ bếp chạy ra, tiếp tục đuổi nhau ra tận ngoài sân.

Cất điện thoại, Cao Như Bình đi vào phòng bếp, thấy dưới đất bát canh đổ vỡ, quần nữ giúp việc bị ướt một mảnh lớn, hiển nhiên là bị canh đổ vào người.

Những người xung quanh vội xúm lại hỏi thăm nữ giúp việc.

“Ngọc Hà, không sao chứ? Bị bỏng phải không?”

Ngọc Hà nước mắt lưng tròng dùng khăn ướt lau quần, giọng nghẹn ngào.

“Chắc bị bỏng thật rồi, cháu thấy rát lắm.”

“Vậy mau lấy đá chườm đi! Việc ở đây có bọn cô lo là được rồi. Thật đúng là…” Người phụ nữ lớn tuổi định mở lời mắng đám trẻ, nhưng cuối cùng cũng không nói hết câu. Dù sao người ta cũng là chủ, mình là người làm nên phải chấp nhận.

Cuộc sống đôi lúc nghiệt ngã, chấp nhận số phận là điều mà những con người nhỏ bé lựa chọn. Cao Như Bình vốn là người nóng tính, đời này ghét nhất những đứa trẻ không có phép tắc. Cô sải bước ra ngoài sân, lúc này trời đã tối nhưng ánh đèn điện vẫn sáng cả một vùng.

Cao Thái Sơn bắt được Cao Tường, nó liền đấm vào người thằng bé như đấm bao cỏ, tiếng khóc thét vang trời. Cùng lúc đó ngoài cổng đi vào một người phụ nữ, trên tay đang bế một đứa trẻ.

“Thái Sơn mau dừng tay lại!”

Yến Lan từ xa trông thấy con bị đánh liền vội vàng chạy lại.

“Thái Sơn, mau buông thằng bé ra!” Yến Lan một tay ôm con, một tay gỡ cánh tay đang bóp chặt cổ Cao Tường.

“Tôi không buông, nó làm hỏng mô hình của tôi, giờ nó phải đền con khác, nếu không thì có chết tôi cũng không buông.” Cao Thái Sơn nghiến răng nói, mặc kệ cho Yến Lan cậy tay mình, nó vẫn một mực để tay bóp cổ Cao Tường.

“Tôi bảo buông ra, nếu không đừng trách tôi người lớn bắt nạt trẻ nhỏ.” Yến Lan thấy Cao Thái Sơn dầu muối không chịu nghe, đành phải lớn tiếng uy hiếp.

“Cô dám làm gì tôi? Tôi sẽ khoe ông nội, để ông tống cổ cô ra khỏi nhà.”

Yến Lan nghe vậy liền căm phẫn: “Ai dậy mày ăn nói thế hả?”

“Là mẹ tôi đấy, mẹ tôi bảo cô chỉ là vợ lẽ thôi, cái đồ tiểu tam đến ngay cả hộ khẩu nhà học Cao cũng không thể bước vào được.” Cao Thái Sơn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Yến Lan, đắc ý nói.

Yến Lan nghe vậy tức giận đến ruột gan cũng muốn nhảy cả lên. Bàn tay không tự chủ được muốn tát vào người Cao Thái Sơn một cái, nhưng chưa kịp tát đã nghe thấy giọng của Hoài Thanh vang lên:

“Cô dám tát con tôi thử xem, tôi sẽ cho cô biết chữ hối hận viết như thế nào.”

Hoài Thanh dẫn theo hai cô con gái sinh đôi đi mua sắm về, chân vừa mới chạm đất đã nhìn thấy cảnh tiểu tam Yến Lan định ra tay tát con trai mình. Là ai thì cũng sẽ tức giận mà thôi.

“Tôi không ngờ ngay trong sân nhà họ Cao mà cô lại định ra tay đánh người đấy. Ngày thường không có tôi ở đây, có phải cô cũng thường xuyên đánh con trai tôi không?”

“Tôi mới là người nên nói câu đó đấy. Nếu hôm nay tôi không thấy thằng con quý tử của chị đấm Cao Tường túi bụi rồi bóp cổ như bóp cổ gà, thì có phải mẹ con chị luôn đóng vai mẹ hiền, anh trai tốt không? Chị nhìn xem cổ thằng bé đỏ bừng cả lên kia kìa.” Yến Lan tức giận đỏ cả mắt, nhưng vẫn đáp trả ả đàn bà Hoài Thanh. Cô đẩy Cao Thái Sơn ra rồi dẫn Cao Tường tới trước mặt Hoài Thanh nói:

“Chị nhìn đi, nhìn thằng bé khóc sưng cả mắt đây này.” Nói rồi ôm Cao Tường khóc lóc “Ôi con còn nhỏ mà sống khổ quá, là mẹ có lỗi với con, mẹ nghe lời người ta nói ngon ngọt rằng chăm con như con ruột, ai ngờ mẹ kế vẫn luôn là mẹ kế, trước mặt người ta thì nói lời hay, sau lưng thì để con mình đánh thằng bé như bao cỏ.”

Hoài Thanh thấy Yến Lan khóc lóc, mí mắt liền giật giật, bà ta tức giận đưa mắt lườm Cao Thái Sơn. Thấy mẹ giận, Cao Thái Sơn vội vàng nói:

“Mẹ, là do Cao Tường bị ngã nên con mới đưa tay ra phủi bụi trên người em ấy, chắc con không kiềm chế được lực ở tay nên dì mới nghĩ con đánh em.” Cao Thái Sơn giải thích, chỉ một câu nói liền biến chuyện theo hướng khác tốt hơn, lúc này chân mày Hoài Thanh mới giãn ra.

“Đấy, Thái Sơn đã nói là phủi bụi trên người Cao Tường, cô còn đứng đấy khóc lóc cái gì? Định dùng lời bôi nhọ vợ cả sao? Cô làm vậy cũng không thể đẩy tôi xuống được đâu.”

Yến Lan nghe vậy nháy mắt như phát hỏa:

“Chị là vợ cả cái gì? Bản thân cũng chỉ là vợ lẽ thôi mà còn lên mặt dạy đời. Tôi mới không thèm cái mác vợ cả của chị, tôi hiện tại tự do thoải mái gấp trăm lần chị đấy.”

“Mày nói cái gì?” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Hoài Thanh co lại, bản thân không thể tin Yến Lan lại xé rách mặt nhau ra như thế. Mọi lần dù không có thích nhau nhưng ngoài mặt vẫn diễn một gia đình hạnh phúc. Nay là định tạo phản thật rồi, nếu lần này mà nhịn xuống thì xác định cả đời sẽ bị con tiểu tam trèo đầu cưỡi cổ mất.

Xét thấy hai bên chuẩn bị nháo lớn, Cao Như Bình vốn đang đứng ở cửa hóng chuyện đành phải xuất hiện.

“Trong nhà đang có khách, hai người nếu muốn để nhà họ Cao mất mặt thì cứ nháo lớn lên đi.”

Nghe thấy giọng Cao Như Bình, cả bảy người đều quay lại nhìn cô, ngay cả thằng út hai tuổi cũng i ô nhìn. Nhìn biểu cảm ngạc nhiên trên mặt họ, Cao Như Bình bỏ qua không thèm quan tâm.

“Hai dì đã sinh con cho bố tôi, sinh con cho nhà họ Cao thì tất nhiên đều là dâu nhà họ Cao. Dù là dì Thanh hay dì Lan, đều là người không thể thiếu trong cuộc đời của bố tôi. Vì vậy hai người cũng không cần phải so đo với nhau làm gì. Thay vì suốt ngày tìm cách hạ bệ đối phương, tại sao hai người không bắt tay nhau giáo dục con cái cho tốt. Bởi vì suy cho cùng, tương lai của hai dì không phải là bố tôi đem lại, mà là con cái các dì mang đến.

Các dì mải đấu đá nhau, nhìn xem hai đứa trẻ lớn lên thành cái dạng gì?”

Nói rồi cô nhìn sang Cao Thái Sơn lớn giọng nói:

“Mười lăm tuổi, tuy không lớn nhưng là con trai cả, phải có phong phạm của anh lớn. Dù thằng út có sai thì cũng nhẹ nhàng khuyên bảo, không phải cứ hở ra là đánh đấm bạo lực. Nếu giỏi võ thì đánh thử chị mày xem, lại đây đánh thử.” Cao Như Bình nghiêm giọng quát khiến Cao Thái Sơn im re, mắt nhìn mẹ cầu cứu nhưng lại thấy mẹ mắt trợn tròn, mồm há lớn nhìn Cao Như Bình, nào có liếc mắt tới nó. Giờ có cho tiền nó cũng không dám đánh bà chị lớn tuổi nhất nhà này đâu.

“Nếu không đánh thì để chị đánh mày có chịu không?”

Cao Thái Sơn nghe vậy liền vội vàng lắc đầu.

“Bản thân đã không muốn bị đánh, cớ sao lại muốn đánh người khác? Con trai nhà họ Cao sinh ra là để phục vụ nhân dân, bảo vệ nước nhà, ai ai cũng nuôi trí lớn. Còn cậu nhìn xem, học hành không đến nơi đến chốn, tương lai định ăn bám vào bố mẹ à?”

Cao Thái Sơn bị mắng không dám ngẩng đầu lên, vì cái gì bà chị lớn này lại lên cơn giáo huấn người khác chứ? May là mẹ đã dặn dù chị ta nói gì thì cũng im lặng giả vờ lắng nghe.

Cao Tường thấy anh bị mắng liền nín khóc, nhoẻn miệng cười. Nhưng ai biết Cao Như Bình lại bất ngờ quay đầu nhìn nó, nụ cười trên môi bỗng chốc thành mếu.

“Khóc, thử khóc một câu nữa xem, chị cho mày ra góc cây đứng khóc cả đêm đấy.”

Cao Tường nghe vậy liền run rẩy, ngay cả mếu cũng không dám chứ đừng nói là khóc.

“Năm nay đã năm tuổi, đi học các cô giáo không dạy em rằng làm sai thì phải nhận lỗi sao?”

“Dạ có.” Cao Tường nhỏ giọng nói.

“À nếu có thì hôm nay làm hỏng mô hình của anh trai, tại sao không xin lỗi anh?”

“Em… em sợ…” giọng Cao Tường bắt đầu run rẩy.

“Làm sai thì phải xin lỗi, sợ thì giải quyết được vấn đề gì? Trước tiên khi làm hỏng đồ người khác thì phải xin lỗi, sau đó ngỏ lời sửa lại đồ vật bị hỏng, tất nhiên em còn nhỏ sẽ không ai bắt em sửa cả. Nhưng nếu em nói như vậy thì anh cả có đuổi theo em mà đánh không? Tiếp nữa là đàn ông con trai thì không được hở tí là khóc.” Cao Như Bình càng nói càng hăng, lời nói hùng hồn như đang đứng ở buổi thuyết trình sản phẩm vậy.

“Dạ…”

Cao Tường tuy còn nhỏ, nhưng lời Cao Như Bình nó đều hiểu. Cuối cùng dưới ánh mắt của cô, Cao Tường liền đứng lên trước mặt Cao Thái Sơn nói lời xin lỗi.

“Anh, em xin lỗi vì đã làm hỏng mô hình của anh. Em sẽ góp tiền mua đền anh cái mới.”

Cao Thái Sơn thấy bộ dáng chân thành của Cao Tường, trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn mở miệng nói.

“Không sao, anh đánh em là anh sai, mô hình hỏng thì anh mua cái mới.”

Lúc này Cao Như Bình mới thấy tốt hơn một chút.

“Chuyện đến đây coi như hết, nhưng còn một chuyện nữa hai đứa cần phải làm ngay lập tức. Vừa nãy đuổi nhau trong bếp, là ai làm đổ canh vào người chị giúp việc?”

Cao Tường và Cao Thái Sơn nghe vậy liền im lặng nhìn nhau, Cao Thái Sơn nhân lúc không ai để ý liêng lườm nó một cái. Cao Tường bất giác run bần bật.

“Em… là em chạy vào bếp, chị giúp việc vì tránh bọn em nên mới làm đổ canh vào người.” Cao Tường cúi đầu nói lí nhí, bộ dáng ân hận nhìn thật đáng thương. Nhưng ai biết trong lúc cúi đầu, Cao Tường mỉm cười đầy mưu mô.

“Biết lỗi là tốt, giờ mau đi xin lỗi chị giúp việc đi.”

“Dạ” Cao Tường chạy vội vào trong nhà, ánh mắt cực kì hưng phấn.

“Sao còn chưa đi?” Cao Như Bình nhìn Cao Thái Sơn nói.

“Em có va vào người chị giúp việc đâu.” Cao Thái Sơn cãi lại.

“Chị không biết em hay là Cao Tường va vào chị giúp việc, nhưng chị biết em là người đuổi Cao Tường vào đó. Lỗi là của hai đứa, Cao Tường còn nhỏ tuổi mà hiểu chuyện như vậy, em còn không chạy vào xin lỗi cùng đi.”

Cao Thái Sơn nhăn mày, cuối cùng cũng hiểu tại sao thằng ranh con đó lại dễ dàng mở miệng nhận lỗi như thế, hoá ra là muốn hắn bị mắng là không biết suy nghĩ bằng nó. Hừ chờ xem!

Cao Thái Sơn bực tức đi vào trong nhà, lúc đến phòng bếp thấy Cao Tường đang dưng dưng nước mắt xin lỗi chị giúp việc. Chị ta ấy thế mà còn cười tươi như hoa nói không sao. Thật ấu trĩ, một người giúp việc mà thôi, đâu cần phải xin lỗi. Nghĩ vật nó liền quay người rời khỏi phòng bếp. Cao Tường liếc thấy Cao Thái Sơn bỏ đi liền cười lạnh. Sẽ nhanh thôi, nhà họ Cao sẽ chẳng còn sự tồn tại của Cao Thái Sơn nữa, cứ chờ mà xem.

Ở trên tầng hai, Hàn Yến đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống chỗ Cao Như Bình, ánh mắt của hắn đầy vẻ phức tạp. Có tò mò, hứng thú và cả hận thù, nếu như Cao Như Bình đọc được suy nghĩ của hắn lúc này, chỉ e rằng cô sẽ bị sự hận thù của hắn làm cho chết ngạt.

Ở một căn phòng khác, ông cụ nhà họ Cao cũng đứng bên cửa sổ nhìn xuống, thấy biểu hiện của Cao Như Bình liền vuốt râu mỉm cười. Quả không hổ danh là cháu cả nhà họ Cao ông, với cái tính cách này mà là con trai thì có phải ông đã có một người nối nghiệp ưng ý rồi không. Thật đáng tiếc… nghĩ rồi lại thở dài.

Bạn đang đọc Ta Cùng Hệ Thống Không Chung Đường sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.