Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người phụ nữ bí ẩn

Tiểu thuyết gốc · 2004 chữ

Nhìn lịch trình ngày hôm nay, Cao Như Bình dường như hiểu rõ thế nào là công việc của người đứng đầu công ty giải trí. Không tham gia tiệc này thì cũng là tiệc kia, không tham gia buổi phỏng vấn này thì cũng là làm khách mời của chương trình khác.

Tiệc rượu nếu không phải quan trọng thì có thể để người đại diện đi, lúc ở thế giới thật cô cũng thường làm vậy. Buổi họp báo và khách mời cho chung kết cuộc thi hoa hậu thì không thể không đi rồi, quyết định sẽ đi hai chương trình này, Cao Như Bình đọc tài liệu và kịch bản sẵn để hiểu rõ hơn về nơi mình sắp đến.

Buổi họp báo chính là để công bố chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc chính thức bắt đầu, thông qua buổi họp lần này sẽ giới thiệu các huấn luyện viên tới các khán giả, từng người sẽ nói ra quan điểm của bản thân về chương trình trước ống kính máy quay, và các nhà thông tấn.

Đang xem tài liệu thì Du Hào gõ cửa ba cái rồi đi vào, đây chính là gõ cửa cho có lệ trong truyền thuyết đây mà, Cao Như Bình nhíu mày bất mãn nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn.

“Chủ tịch, lễ phục cho buổi họp báo và trang phục cho chương trình đêm nay đã đem đến rồi ạ.” Du hào đẩy chiếc giá quần áo đến trước bàn làm việc của Cao Như Bình.

Lúc này Cao Như Bình mới ngẩng đầu lên nhìn, không nhìn thì chớ, nhìn vào bộ trang phục trước mặt khiến cô chói mắt. Bộ váy đuôi cá bó sát lấp lánh ánh sáng của kim cương kia khiến cô nghĩ rằng mình chuẩn bị làm cô dâu chứ không phải tham gia chương trình gì đó. Nhìn sang bộ váy bên cạnh càng phô trương hơn, một chiếc đầm công chúa chính hãng, nhìn qua là biết nó hở hang thế nào rồi, cúi người cái là thấy hết hàng họ.

“Bộ trang phục đó là sao?” Cao Như Bình nghi ngờ hỏi Du Hào.

“À chiếc đầm đuôi cá kia là để tham dự đêm chung kết cuộc thi sắc đẹp, còn chiếc đầm công chúa này là để tham dự buổi họp báo. Đây là những gì ngài yêu cầu với bên thiết kế vào tháng trước, lúc xem hình chủ tịch cũng nói là rất đẹp mà.” Du Hào cũng cảm thấy hai bộ này rất đẹp, rất quyến rũ. Hắn đưa mắt nhìn lên người Cao Như Bình, thứ ánh mắt nóng bỏng rực rỡ. Hắn đang tưởng tượng cô mặc hai chiếc váy đó lên người, đúng là quyến rũ vô cùng. Hắn không hiểu sao mấy ngày nay chủ tịch luôn nóng bỏng như lửa lại trở lên lạnh lùng như băng. Nhưng hắn lại cảm thấy sự lạnh lùng này càng có phong vị hơn, tiếc là hình như chủ tịch không còn hứng thú với hắn nữa.

Cao Như Bình muốn làm ngơ cũng không được, cái ánh mắt đầy sắc dục của hắn lộ liễu rõ ràng như ban ngày khiên cô nổi cả da gà.

“Đúng là trước đây tôi có nhờ người ta may lễ phục như vậy, nhưng hiện tại trên người tôi có vết thương, không thể ăn mặc hở hang như vậy. Hơn nữa sau nhiều ngày xem xét, tôi có chút suy nghĩ thấu đáo hơn, họp báo chỉ là để ra mắt chương trình mới của chúng ta, không phải lễ hội nên không cần mặc lộng lẫy. Còn chung kết hoa hậu, thì các thí sinh mới là nhân vật chính, tôi chỉ là khách mời, không nên lấy mất tiêu điểm của người ta.“

“Chủ tịch bị thương ư? Bị thương ở đâu vậy?” Du Hào nghe cô nói bị thương nên vội sấn lại cạnh cô để kiểm tra. Ai ngờ tay còn chưa chạm được vào người đã bị Cao Như Bình bắt được cổ tay bẻ ra sau.

“A... đau, chủ tịch đau, ngài buông tay ra đi, đau quá.” Du Hào vừa giãy giụa vừa xin tha, nhưng không biết chủ tịch lấy đâu ra sức mạnh lớn đến vậy, hắn càng giãy càng đau.

Cao Như Bình hất tay Du Hào ra, hắn liền lảo đảo suýt ngã.

“Du Hào, trước đây tôi và cậu là đôi bên tình nguyện, trai chưa vợ, gái chưa chồng cũng không có gì phạm pháp. Hiện tại tôi muốn tập chung cho sự nghiệp, mấy chuyện trai gái giữa tôi và cậu trước kia, cậu quên đi đi. Nếu cậu không chịu được thì cứ chuyển việc, tôi sẽ giúp cậu tìm công việc tốt.”

Du Hào ôm cổ tay đau đớn, nhưng nghe thấy lời Cao Như Bình nói hắn lại càng đau hơn. Nhìn ánh mắt không có một tia cảm xúc của cô, hắn cuối cùng cũng hiểu ra cô đã hết hứng thú với Du Hào hắn. Người ta thường nói người của giới thượng lưu ai cũng đa tình, nhưng mà đa tình đến mức ăn xong không nhìn người này của Cao Như Bình khiến hắn thấy bản thân như những kẻ buôn hoa bán phấn chốn phong trần.

Cố nuốt nỗi buồn cay đắng vào trong lòng, hắn vội vàng lên tiếng nói:

“Chủ tịch nếu đã nói vậy thì tôi sẽ trở về đúng với chức vụ của mình, sẽ hoàn thành tốt công việc thư ký, chuyện quá khứ tôi sẽ không đem nhắc đến dù chỉ một lần.” Hắn dù có chết cũng không bao giờ từ bỏ công việc đang làm, lương cao, chế độ ưu đãi tốt, có tìm khắp nơi cũng chưa chắc tìm được một công việc như thế này. Nói xong hắn cúi người chào Cao Như Bình đúng tiêu chuẩn của một nhân viên rồi quay người bước ra ngoài.

“Đợi đã!”

Du Hào nghe thấy Cao Như Bình gọi lại, trái tim buồn bã bỗng trở lên hào hứng, hắn tưởng cô đổi ý muốn quay lại với mình nên lúc hắn quay người lại, khuôn mặt hắn rạng rỡ như hoa mặt trời nhìn cô.

Cao Như Bình không nhìn thấy khuôn mặt biến hóa đó của hắn, cô nhìn vào hai bộ quần áo rồi nói:

“Cậu đem hai bộ này cất đi, đến khi nào có dịp đem cho các idol của chúng ta đi thảm đỏ.”

Cảm giác từ trên trời rơi xuống là như thế nào, Du Hào dường như đã cảm nhận được. Khuôn mặt hắn cứng lại, khó khăn lắm mới nói “vâng” rồi đưa tay kéo giá treo quần áo đi.

Cao Như Bình sau khi đọc xong kịch bản, cô đi đến trung tâm mua sắm, dù sao cũng là người có địa vị trong giới, đi ra ngoài không nên để người khác nhận ra. Vì vậy cô đeo một chiếc kính đen, nhưng dường như vì dáng người của cô hơi cao nên vẫn thu hút sự chú ý của người khác. Lúc đi ngang qua cửa hàng thời trang mới khai trương, hoa mừng vẫn còn để phía trước cửa hàng, trước cửa còn treo biển giảm giá 20% mừng khai trương. Nhưng khách hàng lại không có một ai, thật kỳ lạ.

Cao Như Bình bước vào thì một nhân viên nữ niềm nở chạy ra.

“Chào mừng quý khách đến với cửa hàng thời trang LyLyn, trong cửa hàng đều là sản phẩm mới do chính người trong xưởng LyLyn tự thiết kế, tự may, đảm bảo chất lượng.”

Cao Như Nguyệt gật đầu một cái rồi lướt qua các mẫu quần áo, áo sơ mi trắng nhiều kiểu dáng, chất vải cũng mềm mại. Lúc mặc thử lên người cảm giác mát mẻ, đúng kiểu mà Cao Như Bình thích. Nhưng lúc thanh toán tiền, giá cả lại chẳng hề rẻ chút nào, cô có chút bất ngờ, một thương hiệu mới ra, mẫu mã đơn giản nhưng giá lại đắt ngang hoặc hơn cả hàng hiệu.

Thấy sự nghi ngờ của cô, nữ nhân viên liền giải thích.

“Quần áo ở đây giá hơi đắt chút là bởi vì mỗi mẫu chỉ có ba chiếc ba size, ngoài ba chiếc đó sẽ không còn ở đâu bán chiếc thứ tư nữa. Từng chiếc đều là do bà chủ của chúng tôi tự tay may, bán hết mẫu ở đây là chúng tôi đóng cửa đến sang năm lại quay lại mở bán.”

Cao Như Nguyệt lần đầu thấy có cửa hàng bán theo phong cách này, thật muốn nhìn thử bà chủ của họ là ai.

“Sao các cô không đứng ra ngoài chào mời để thu hút khách như những cửa hàng khác?” Cao Như Nguyệt thắc mắc từ lúc vào cửa hàng này cho đến giờ.

“Bà chủ của chúng tôi nói nếu chúng tôi cũng ra chào hàng như vậy thì hàng sẽ nhanh hết, cửa hàng sẽ nhanh đóng cửa, chúng tôi cũng sẽ không có việc làm, vì vậy bà chủ nói bán từ từ sẽ tốt hơn.” Nữ nhân viên xấu hổ cười gượng nói.

Cao Như Nguyệt muốn cười thành tiếng nhưng lại cố nhịn, không biết cái người tự xưng bà chủ kia có phải quá tự tin hay không mà dám nói vậy. Lúc rời khỏi đây cô vẫn không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn cửa hàng đó một lần nữa, thật thú vị.

Đợi khi Cao Như Nguyệt rời khỏi, từ trong cửa hàng đi ra một người phụ nữ trung tuổi, tóc uốn xoăn dài, buông xõa hai bên vai, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng. Nếp nhăn do tuổi tác có nhưng lại rất ít, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.

Người phụ nữ đó mặc một bộ váy màu xanh lam, trên chiếc váy dài truyền thống thêu hoa cẩm tú. Dáng người cao, vòng eo thon gọn, nếu không biết còn tưởng là thiếu nữ mười tám nào đó.

“Bà chủ, sao thấy người ta lại trốn vào bên trong vậy?” nữ nhân viên thấy lạ liền hỏi.

“Là người quen, nếu để người ta biết ta đi bán quần áo thì mặt mũi để đâu nữa.”

Người phụ nữ trung tuổi sau khi nhìn thấy Cao Như Nguyệt, trong lòng liền đưa ra một quyết định lớn. Nghĩ đến tương lai có rất nhiều trò hay đang đợi mình, bà liền nở một nụ cười đầy mưu mô khiến nữ nhân viên nhìn thấy còn nổi cả da gà.

Cao Như Nguyệt đang ngồi trên ô tô trở lại công ty, điện thoại trong tay liền kêu lên, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, Cao Như Nguyệt không nghĩ ngợi gì mà bấm nút nghe.

“Xin chào quý khách, tôi là người của bên bất động sản Thành Phương. Chúng tôi thấy quý khách đăng ký xem nhà, vì vậy chúng tôi gọi điện để xác nhận thông tin ạ.” Một giọng phụ nữ nhẹ nhàng vang ở bên tai, Cao Như Bình còn tưởng mình đang nghe giọng của một biên tập viên thời sự mỗi tối hàng tuần cơ.

“Vâng, tôi là Như Bình, là người đã đăng ký đến xem nhà vào cuối tuần này”

“Vâng, vậy chúng tôi xin hẹn gặp mặt quý khác vào cuối tuần, chúc quý khách một ngày vui vẻ và tràn đầy năng lượng ạ.” Người phụ nữ sau khi tắt máy liền nhìn cô nhân viên của mình rồi cười lớn, con cá nhỏ sắp cắn câu, càng nghĩ càng kích thích.

Ở bên này Cao Như Bình vẫn không biết bản thân đang đi theo kế hoạch của một người khác đặt ra, tay vẫn nghiêm túc cầm tài liệu để đọc.

Bạn đang đọc Ta Cùng Hệ Thống Không Chung Đường sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.