Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam nữ chính lỡ cơ hội gặp nhau

Tiểu thuyết gốc · 1905 chữ

Bên trong tòa nhà công ty giải trí UsK, tầng 25 là tầng cao nhất, là nơi làm việc của người đứng đầu công ty. Hào Tụy Biên đang ngồi đối mặt với Hàn Yến, hai người vừa nói vừa cười, quan hệ dường như rất tốt.

Hào Tụy Biên đã ngoài bốn mươi tuổi, nổi tiếng với khuôn mặt phúc hậu như phật di lặc. Hắn ta bước vào kinh doanh giới giải trí đã được một thời gian, đánh bại hết bao nhiêu là đối thủ để vươn lên đứng top ba. Nhưng dù có thể nào vẫn mãi thua hai công ty top đầu kia, làm cái gì cũng bị cạnh tranh, thậm chí nhiều khi các lễ trao giải còn vì hai công ty kia mà phân biệt đối xử với nghệ sĩ nhà hắn.

Nhưng thời thế thay đổi, con trai duy nhất của gia tộc họ Hàn, gia tộc đứng đầu về điện tử, là tập đoàn nắm giữ ba mươi phần trăm kinh tế của cả nước đang hợp tác với hắn. Đầu tiên là cướp được Hoàng Ngọc Mẫn đang chuẩn bị ký hợp đồng với DJUM, giờ lại đang tự mình nhận phần quảng bá MV của nhóm nhạc tân binh mà hắn mới tạo ra. Còn khẳng định sẽ đánh bại nhóm Tam Uyển của công ty DJUM.

Hắn ta biết không tự dưng mà miếng bánh béo bở này lại rơi vào tay hắn, nhìn là biết người nào đó đã đắc tội với vị thái tử này. Nhưng người ta đã có thành ý cho thì mình sẽ không ngu gì mà không nhận. Nghĩ vậy khuôn mặt của hắn lại càng hiền từ, nụ cười tươi như ông mặt trời đang tỏa ra ánh nắng.

“Tôi nghĩ lần này có sự giúp đỡ của cậu Hàn đây, chắc chắn nhóm Họa Miêu sẽ có thành tích tốt để đối đầu với Tam Uyển.”

“Yên tâm đi, tôi đây đã thông báo tới bên dưới, bảo bọn họ vào giờ đó phát MV của Họa Miêu khắp các cơ sở lớn nhỏ dưới trướng Hàn thị. Đảm bảo lượt xem và lượt quan tâm sẽ vượt mức tưởng tượng của ông.” Hàn Yến mỉm cười nghĩ đến lượt xem lẹt đẹt của gà nhà Cao Như Bình, hắn liền vui vẻ. Mối thù cũ và mới, hắn đều muốn trả. Đời trước hắn không chen chân vào kinh doanh giới giải trí, nhưng đời này vì trả thù Cao Như Bình cũng như vì nâng đỡ Hoàng Ngọc Mẫn, hắn sẽ biến công ty UsK này thành công ty đứng đầu ngành giải trí.

“Còn chuyện Ngọc Mẫn, cô ấy tuy đã là người của công ty ông nhưng tôi không cho phép các ông làm chuyện gì tổn thương hay bất lợi gì với cô ấy. Đời này của tôi ghét nhất những ai làm tổn thương đến người phụ nữ của tôi, chỉ cần tôi biết thì hậu quá không phải ai cũng có thể gánh được đâu, ông hiểu chứ?” Hàn Yến nhẹ giọng nói, nhưng lời cảnh cáo có bao giờ dễ nghe đâu, Hào Tụy Biên đang vui vẻ nên những lời Hàn Yến nói hắn đều gật đầu đồng ý.

Hoàng Ngọc Mẫn đứng bên ngoài cảnh cửa khép hờ, vô ý nghe được hết toàn bộ câu chuyện. Nỗi buồn khổ trong lòng lại càng tăng, nước mắt như muốn trực trào. Tại sao lại phải làm như vậy vì cô, nếu có lòng thì tại sao đứng trước cuộc hôn nhân tan vỡ, anh lại không hề có biện pháp níu kéo. Tại sao lúc ly hôn còn đứng về phe người nhà đòi quyền nuôi con? Tại sao bây giờ cô buông tay rồi lại muốn quan tâm, níu kéo? Hoàng Ngọc Mẫn thất thần rời khỏi tòa nhà. Càng nghĩ cô càng không hiểu, anh muốn cô vào công ty này, điều kiện kèm theo là sẽ được gặp con vào chủ nhật hàng tuần. Vì thương con nên cô đã đồng ý, nhưng bây giờ cô hối hận, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì hai người bọn họ sẽ dây dưa đến bao giờ?

Cứ như vậy cô đi bộ đến trung tâm thành phố, nơi người qua người lại tấp nập. Bỗng nhiên dòng người tập chung dồn về phía cô, còn tưởng bản thân bị người ta nhận ra dù đã đeo khẩu trang. Đang hoảng sợ muốn chạy thì phát hiện người ta căn bản chẳng hề thấy mình, những người đó đang hướng về màn hình LED lớn được treo ở bên ngoài tòa nhà của trung tâm thương mại.

Trên màn hình xuất hiện một cô gái mặc áo sơ mi trắng, nụ cười tỏa nắng như hoa mặt trời hướng về phía màn hình chào khán giả.

“Xin chào tất cả mọi người, tôi là Cao Như Bình, chủ tịch mới nhậm chức của DJUM, cũng là một thành viên trong tổ đội của chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc. Là một người làm trong ngành giải trí, nguyện vọng lớn nhất của tôi là tìm kiếm những tài năng mới, tạo ra những tên tuổi mới để phục vụ khán giả. Rất mong các bạn sẽ chọn tôi, tôi không đảm bảo sẽ cho bạn một tương lai như bạn mong muốn, nhưng tôi dám chắc một điều rằng, tôi sẽ giúp các bạn phát huy hết những khả năng của các bạn, để ước mơ của các bạn thành hiện thực.”

“Ôi khí chất này đúng là tổng tài trong truyền thuyết rồi”

“Là chủ tịch có khác, nhan sắc quả thực không hề tầm thường.”

“Ôi giống như một soái ca vậy, tôi là con gái mà muốn đổ rồi này.”

“Lần đầu thấy một cô gái không ăn mặc hở hang xuất hiện trong chương trình giải trí, mà vẫn khiến người khác tim đập dộn dàng như thế này.”

“Nhìn chiều cao của cô ấy mà xem, đứng bên cạnh Thiên Kiêu tôi thấy cao hơn cả một cái đầu.”

“Là cô ấy đeo guốc đấy, bạn không thấy à? Thiên Kiêu nhà mình không có thấp như vậy nhé!”

“Còn trẻ như vậy, không biết năng lực như thế nào?”

Dòng người đứng xem đông nghịt, từng người, từng người nói những lời nhận xét của bản thân khiến đường phố ồn ào quá mức. Cố nhích người thoát khỏi đám đông, nhưng mỗi lần muốn thoát ra lại càng bị ép chặt. Chỉ còn cách đứng yên nhìn màn hình đang chuyển động, Cao Như Bình chính là cô gái tốt nhất trong miệng mẹ chồng của cô.

Bà ấy nói Cao Như Bình là một thiên kim con nhà danh giá, đoan trang, hiền thục, học giỏi, năng lực tốt... Bà ấy chưa từng khen cô được một câu, nhưng lần nào cũng dùng miệng vàng lời ngọc để nhắc về người mà bà cho là người đáng lẽ mới là con dâu nhà họ Hàn. Hoàng Ngọc Mẫn cười cay đắng, bà ta chỉ biết nói lời lẽ nhục mạ và đay nghiến cô, có khi nào nói tốt mình một câu đâu.

Xuất thân không tốt có phải là do cô muốn đâu, cô vẫn nỗ lực để xứng đáng với con trai của bà, thậm chí là từ bỏ cả ước mơ của mình để về làm vợ Hàn Yến. Vậy mà bà ta buông lời nói cô là kẻ thấp kém, là kẻ bán thân xác kiếm tiền. Càng nghĩ nước mắt lại càng chảy ra, ướt đẫm cả chiếc khẩu trang mà cô đang đeo.

Người con gái trong màn hình kia, cả đời này cô có thể bằng người ta sao? Dù có thành công trong sự nghiệp thì thế nào? Vẫn chỉ là kẻ đi làm thuê, vẫn phải phụ thuộc vào người khác. Còn người ta là kẻ đi thuê người khác làm việc, càng so sánh lại càng thấy sự chênh lệch. Suýt nữa cô đã ký hợp đồng với công ty DJUM, suýt nữa trở thành trò cười của bà mẹ chồng độc ác. Nếu như không có gì thay đổi, cô tin chỉ một thời gian nữa Cao Như Bình sẽ là con dâu mới của nhà họ Hàn mà thôi. Còn tưởng rằng thoát khỏi Hàn gia cô sẽ được tự do, thực ra vẫn chỉ lẩn quẩn dưới mắt họ mà thôi.

Mang tâm trạng thất vọng buồn bã bước vào bãi đậu xe của trung tâm mua sắm Thành Phương, cô tìm thấy xe mình liền mở cửa xe, trốn vào đó khóc thật to. Cuộc đời này dường như cô đã đi vào ngõ cụt, muốn quay đầu cũng không được, mà đi tiếp lại không thể.

Lúc Diệp Thiệu Nguyên từ trong trung tâm Thành Phương đi ra, khi đến gần xe mình liền phát hiện xe bên cạnh có người con gái đang ngồi khóc. Còn chưa kịp nhìn kỹ thì Hoàng Tuyết Mai từ đâu chạy đến đứng che mất cửa kính xe của của Hoàng Ngọc Mẫn.

“Con trai, về nhà mà không chờ mẹ đi về cùng à? Đi nhanh như vậy là muốn đi gặp cô nào hả?” Hoàng Tuyết Mai đưa tay chống hông, đôi mắt nhướng lên nhìn con trai của mình, trong lòng vừa tự hào cũng vừa bất mãn về chiều cao của con trai bảo bối. Cao quá khiến mỗ lần nói chuyện bà lại phải ngẩng cổ lên nói.

“Con tưởng mẹ bận nên về trước, nếu mẹ không bận thì về cùng con đi. Xe của mẹ cứ để ở đây, con sẽ hộ tống mẹ về.” Nhìn mẹ đang giả vờ giận dỗi, Diệp Thiệu Nguyên hơi nhếch môi, muốn cười nhưng lại không dám. Nhìn dáng vẻ của mẹ, có khác nào mấy cô gái đi bắt ghen chồng không chứ.

Diệp Thiệu Nguyên cầm tay Hoàng Tuyết Mai đưa bà vào trong xe, còn mình ngồi bên phía tay lái. Lúc lướt qua xe của Hoàng Ngọc Mẫn, hắn còn đưa mắt liếc nhìn một lần, nhưng chưa kịp thấy gì đã bị bà mẹ ngồi bên cạnh đập tay vào đầu.

“Nhìn, còn nhìn cái gì hả? Không lái xe cẩn thận cho mẹ.”

“Dạ, tuân mệnh phu nhân.” Diệp Thiệu Nguyên cười bất đắc dĩ lái xe đi, hắn chỉ muốn nhìn xem đó là ai thôi. Quả thực lần này hắn cũng không biết tại sao lại muốn nhìn người trong xe đó, trong lòng luôn có cảm giác muốn nhìn nên nhìn thôi.

Thấy con trai chăm chú lái xe, Hoàng Tuyết Mai mới quay đầu nhìn chiếc xe đang dần dần biến mất ở phía sau, đôi môi liền nở nụ cười đầy tâm cơ. Cô gái này bà không muốn thì thằng con bảo bối của bà cũng đừng nghĩ đến sẽ nảy sinh tình cảm gì đó. Chì cần có bà, một lần gặp mặt nói chuyện cũng không có chứ ở đấy mà nam nữ chính gì đó, bỏ đi.

Hoàng Ngọc Mẫn khóc khóc một lúc sau mới ngẩng đầu lên, cô đời này cũng không biết rằng bản thân thân đã bỏ lỡ lần gặp gỡ với người trong định mệnh của cô.

.

Bạn đang đọc Ta Cùng Hệ Thống Không Chung Đường sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.