Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện đan sư

Phiên bản Dịch · 1205 chữ

Làm một lão nam nhân đã sống mấy trăm năm, cảnh từ hôn này bình thường cũng không nhấc lên gợn sóng quá lớn trong lòng Tô Hòe.

Hủy bỏ ước hẹn với Tư Đồ Chỉ Nhược, cũng có nghĩa là hắn rốt cục triệt để cáo biệt những oán giận cùng chấp niệm của thiếu niên vừa xuyên qua, từ nay về sau hắn chân chính có nhân sinh thuộc về mình.

Tô Hòe đứng ở bên hồ nhỏ, lần đầu tiên tĩnh tâm yên lặng đánh giá nới lớn lên từ nhỏ này.

Tô gia là bá chủ duy nhất trong tòa thành nhỏ tên là Hắc Thiết này, có được trang viên khổng lồ chiếm cứ một nơi rộng lớn trong thành trì.

Bên trong không chỉ có núi có hồ, còn có một con phố.

Mỗi một thành viên có huyết mạch Tô gia chảy xuôi trong cơ thể đều có được một tiểu viện thuộc về mình.

Giờ phút này Tô Hòe giống như một công tử bột không có việc gì làm, dọc theo con đường nhỏ mọc đầy rêu xanh, càng đi càng lệch.

Nửa khắc sau.

Hắn đứng trước một tòa tiểu viện cũ kỹ, lẳng lặng nhìn cửa gỗ tràn ngập dấu vết cổ xưa, hồi lâu sau mới giơ tay gõ nhẹ.

Cốc cốc cốc......

“Đừng gõ nữa, trực tiếp vào đi.”

“Ranh con, trở nên lễ phép từ lúc nào vậy?”

Cửa gỗ mới vừa mở ra một khe hở, Tô Hòe liền cau mũi ngửi nhẹ vài cái, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, toét miệng nhìn về phía bàn đá bày một bộ pha rượu bạch ngọc trong viện.

“Ơ! Lão gia tử, đã uống chưa?”

——

Lão gia tử trong miệng Tô Hòe tên là Tô Trường Ca, là trụ cột tiền nhiệm của Tô gia, đương nhiệm Định Hải Thần Châm.

Mấy chục năm trước sau khi thê tử qua đời, Tô Trường Ca liền một thân một mình rời khỏi tòa thành nhỏ này ra ngoài du lịch, thẳng đến năm Tô Hòe mười một tuổi mới kéo lê một thân bị thương trở về Tô gia.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong thời gian đó.

Chỉ biết sau khi Tô lão gia tử trở về không nói một lời, nhốt mình trong mật thất ba ngày ba đêm, trong lúc đó vô luận bất luận kẻ nào đi thăm hỏi khuyên bảo thì đều không để ý tới.

Thẳng đến khi Tô Hòe tuổi nhỏ xúi đệ đệ ngu xuẩn đi trộm rượu quý lâu năm của cha hắn, lúc bị Tô Chính Hành đuổi đánh, trong lúc vô tình xông vào sau núi Tô lão gia tử đang bế quan.

Tràng diện kia...... vô cùng đồ sộ!

Hắn trốn, lão cha đuổi theo, hắn chắp cánh khó bay!

Cho dù Tô Chính Hành có chán ghét đứa bé này thế nào đi nữa, cũng không thể vì một vò rượu mà đánh chết nó.

Tiếng kêu rên thê lương cùng tiếng cầu cứu chung quy xuyên qua tầng tầng vách đá, quấy nhiễu Tô lão gia tử đang tự bế.

Một tiếng càn rỡ, một tiếng nghiệt súc, lại thêm một tiếng cút.

Tô Chính Hành run lẩy bẩy, sau khi để lại mấy lời tàn nhẫn thì lập tức rời đi. Nhưng Tô Hòe lại mặt dày ở lại, thậm chí còn theo lão nhân lẻn vào mật thất bế quan của ông.

“Ta không thể đi, cha ta không thích ta, ta đi ra ngoài sẽ bị hắn đánh chết.”

"Ta mời ngươi uống rượu, ngươi cũng đừng dùng vẻ mặt đau khổ, về sau ngươi che chở ta, ta sẽ để đệ đệ trộm rượu của cha đến nuôi ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Không đợi Tô Trường Ca mở miệng, Tô Hòe tuổi nhỏ đã tìm cho mình một lý do để ở lại.

Tô Trường Ca hỏi hắn: "Ngươi làm huynh trưởng, vì sao muốn hãm hại đệ đệ của mình?"

Tô Hòe ôm vò rượu kéo kéo khóe miệng: "Không tính hãm hại, hắn là bảo bối của cha ta, nâng trong tay cũng sợ tan, căn bản không nỡ đánh.

“Vò rượu này ở trong mắt cha, đệ đệ đi lấy chính là lấy, đổi lại ta đi lấy thì chính là trộm, hắn uống không có việc gì nhưng ta uống thì chính là nghiệt súc, ngươi hiểu không?”

Lão nhân nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt, trầm mặc hồi lâu.

“Ngươi tên là gì?”

Thiếu niên ngẩng đầu lên, giống như có thể xuyên thấu qua phiến đá xanh thật dày nhìn bầu trời sao mênh mông bên ngoài.

“Thành nam cửu mộng, nhất chẩm hòe an.”

“Tô Hòe.”

……

Có lẽ là máu mủ tình thâm, hoặc là bị thiếu niên không biết xấu hổ này thuyết phục, lại bị cặp mắt trong suốt kia của hắn làm cho xúc động.

Sau đó, vẻ mặt lệ khí Tô Trường Ca không biết như thế nào lại liền tiếp nhận đứa cháu ruột chưa từng gặp mặt này.

Hơn nữa từ tối hôm đó uống rượu của hắn, ông đã thật sự che chở cho đối phương.

Đợi cửa gỗ hoàn toàn mở ra, Tô Hòe mới nhìn rõ toàn cảnh tiểu viện lúc này.

Tô Trường Ca đích xác đang uống rượu, hơn nữa còn không phải uống một mình dưới tàng cây.

Ngồi đối diện ông là một lão già râu tóc đều trắng, thân mặc một chiếc vân bào màu xám tro, trước người lão già kia bày một cái lò sưởi đỏ rực cao chừng bảy thước, trên vách lò có khắc vô số yêu quỷ ma sát, bên trong thì bốc lên linh hỏa màu xanh da trời.

“Luyện đan sư?”

Tô Hòe thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi tới bên cạnh Tô Trường Ca, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lò sưởi.

Tô Trường Ca nhìn ánh mắt của hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười, đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn màu nâu trên ngón cái, trong tay liền xuất hiện một ly rượu bạch ngọc điêu khắc.

"Ranh con, cùng uống một chút?"

Mắt thấy Tô Trường Ca muốn đưa tay lấy bầu rượu trên bàn, Tô Hòe giật mình, vội vàng ngăn cản ông, sau đó tiếp nhận chén rượu trống trong tay đối phương.

“Khụ, không được, không được......

"Tôn nhi tự mình tới là tốt rồi, nào dám làm phiền lão gia tử tự mình rót rượu cho ta, sẽ giảm thọ đấy..."

Tô Trường Ca híp mắt cười nhìn ba ly rượu Tô Hòe rót đầy trên bàn, giơ ngón tay chỉ chỉ lão nhân đang luyện đan.

“Lão già này là bạn cũ của ta, tên Liễu Thanh Mộc, thiên phú tu luyện của lão không cao lắm, nhưng con đường luyện đan lại có chút thành tích.

“Thế nào, ngươi có hứng thú với luyện đan không?”

Tô Hòe hơi sững sờ, sau đó cười khổ lắc đầu, nói: "Không có, tôn nhi không phải nguyên liệu đó..."

“A? Ngươi còn tự mình hiểu sao?”

Bạn đang đọc Ta Đã Sắp Vô Địch, Ngươi Còn Muốn Hủy Hôn!? của Thâm Hạng Phì Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.