Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người thương trong lòng là phú bà

Phiên bản Dịch · 1463 chữ

“Lão gia tử, nếu người nói như vậy, hôm nay sẽ không nói chuyện được nữa......”

Tô Trường Ca nghe vậy thoải mái cười to.

"Ha ha, không phải trước kia ngươi mỗi ngày đều lải nhải mình là thiên tuyển chi tử, mệnh định chi nhân sao, như thế nào, bị từ hôn xong, ngay cả hùng tâm tráng chí cũng bị mài hết?”

“Khụ, chúng ta không nói chuyện này, không nói chuyện này......”

Tô Hòe cầm ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mùi vị cay nồng trong nháy mắt tràn vào khoang miệng, làm cho cổ họng hắn có chút ngứa ngáy.

Vì thế hắn yên lặng buông ly rượu trong tay xuống.

Vừa mới ngửi thấy mùi rượu nồng đậm như vậy, vốn tưởng rằng lão gia tử lấy ra chiêu đãi lão hữu sẽ là quỳnh tương ngọc dịch gì đó, kết quả chỉ là một vò rượu hỏa trúc ủ mấy đồng bạc.

Lão già keo kiệt......

Tô Trường Ca phát hiện động tác nhỏ của Tô Hòe, cũng không chọc thủng, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

“Ta vốn tưởng rằng ngươi vì chuyện từ hôn mà chịu ủy khuất, muốn đến tìm lão già này tố khổ.”

"Nhưng hôm nay vừa nhìn, rõ ràng là vẻ mặt thoải mái thích ý, nào giống như mới vừa bị người làm nhục qua?"

“Như thế nào, là tự mình nhìn thoáng?”

Tô Hòe nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, nhìn thoáng rồi! Thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm.”

Lão gia tử chép chép miệng, bưng chén rượu trên bàn lên: "Nhìn thoáng là tốt rồi, khi ngươi sinh ra, ta cùng lão quỷ Tư Đồ kia tĩnh tọa trước bia ngộ đạo Đằng Vân Sơn, kết xuống vài phần tình nghĩa.”

“Cha ngươi đem tình hình gia tộc gần đây nói lại cho ta, lão quỷ kia trùng hợp cũng ở bên cạnh, biết được ta có cháu trai, liền mặt dày đem cháu gái nửa tuổi của hắn nhét cho ta làm cháu dâu.”

“Hôm nay lão quỷ Tư Đồ đã chết, không ngờ nữ oa kia lại có chủ kiến, chướng mắt ngươi, trực tiếp đuổi tới nhà từ hôn.”

“Thật sự không phúc hậu!”

"Nếu không phải do thân thể này không tốt, thì ta nhất định sẽ đến Tư Đồ gia hoạt động một chút!”

Lão nhân uống cạn rượu mạnh trong ly, mùi rượu dâng lên, ngay cả khuôn mặt khô héo kia cũng hồng hào vài phần.

Tô Hòe hai tay bưng bầu rượu lên cho lão gia tử, cười hì hì đáp:

“Lão gia tử bớt giận, đại trượng phu sao lại không có vợ, nàng chướng mắt ta, ta còn chướng mắt nàng.”

"Qua mấy năm nữa, cháu trai laiaaj lừa tiên nữ đến, bảo đảm mạnh hơn mấy vạn lần so với Tư Đồ Chỉ Nhược kia!"

“Nha!”

Tô Trường Ca nhíu mày.

“Nghe giọng điệu này của ngươi, đây là trong lòng đã có người?”

“Đúng vậy, có một nữ nhân ngày nhớ đêm mong.”

“Nữ tử nhà ai?”

“Diễn Nguyệt tiên tông.”

“A, ngươi còn biết nữ oa Diễn Nguyệt Tiên Tông sao?”

"Nghe người khác nói, tiên tử nơi đó mỗi người đều là khuynh thành chi tư, ta đã nghĩ, nơi đó đẹp nhất khẳng định chính là thê tử tương lai của ta!”

Tô Hòe lại nhìn về phía lò luyện đan đang cháy hừng hực, giống như có thể nhìn thấy một nữ hài từ trong ngọn lửa màu xanh kia.

Trong phòng luyện đan rất nóng, cũng không bị cảm nắng.

Đang lúc trong đầu Tô Hòe xuất hiện ý nghĩ muốn tiến lên lột bộ xiêm y dày kia, nữ hai kia lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt hiện ra một nụ cười hồn nhiên tươi đẹp.

Nàng ta mở tay ra, lộ ra một viên thuốc nhỏ màu nâu nhạt còn tản ra nhiệt độ trong lòng bàn tay.

“Tô Hòe, ngươi xem, ta thành công rồi!”

"Mau nếm thử, đây là lần đầu tiên ta luyện ra đan dược bát phẩm, về sau ngươi sẽ không cần mạo hiểm đi bí cảnh tranh đoạt tài nguyên với mấy lão quái vật kia, ta sẽ luyện đan nuôi ngươi!”

Chết tiệt! Phú bà vạn ác!

Tô Hòe đưa tay sờ sờ ngực mình, nơi đó mơ hồ ẩn ẩn đau.

Sau đó linh đan bát phẩm kia được Tô Hòe chế lại thành dây chuyền, xem như vật đính ước giữa hắn và phú bà, đeo ở bên người.

Đáng tiếc, mặt dây chuyền thủy chung là vật ngoài thân, không thể đi theo tu vi của hắn.

Gần nhau mấy trăm năm, hắn cùng phú bà đã sớm thủy nhũ giao hòa, hằng ngày bên nhau, ai cũng không thể tách rời.

Thẳng đến cuối cùng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hắn không tiếc mạng sống trùng sinh trở về, cũng không biết nữ hài kia sau khi biết được tin mình chết có trực tiếp sụp đổ hay không...

“Tô Hòe? Tô Hòe!”

Tiếng hô của Tô Trường Ca kéo Tô Hòe về hiện thực.

Hắn rũ mắt xuống, ẩn giấu tia nhu tình trong đáy mắt, cười cười nhìn về phía Tô Trường Ca.

“Lão gia tử, làm sao vậy?”

“Ta nói ngươi đang yên đang lành nhìn bếp lò rách kia phát ngốc cái gì? Cử chỉ điên rồ?”

“Không có......”

Tô Trường Ca liếc ông một cái, bĩu môi.

“Hỏi ngươi đấy, kế tiếp có tính toán gì không?”

Phục hồi tinh thần lại, Tô Hòe lần nữa nâng bầu rượu lên, rót đầy ly cho Tô Trường Ca vừa mới uống sạch.

“Tôn nhi nghĩ đi ra ngoài xem một chút.”

“Thật ra lần này tới thăm gia gia là muốn nói lời từ biệt.”

Tay lão gia tử hơi khựng lại: "Tạm biệt?”

“Đúng, cứ ở nhà như vậy cũng không phải chuyện tốt.”

“Dù sao cha ta phiền ta như vậy, ta đi vừa vặn thỏa mãn ý muốn của hắn, trả lại cho hắn sự thanh tĩnh.”

“Còn nữa, nghe nói Diễn Nguyệt Tiên Tông qua một thời gian ngắn sẽ chiêu nhận đệ tử ở Hoàng đô Đại Viêm quốc, tôn nhi nghĩ muốn đi thử vận may.”

Tô Trường Ca thở dài, nói: "Cha ngươi, Tô Chính Hành quả thật là nghiệt súc tâm lệch lạc! Lão già ta sớm muộn cũng phải tìm lý do để nới lỏng gân cốt hắn.”

“Ai......”

“Hôm nay ngươi đã tròn mười bảy tuổi, ra ngoài xông pha cũng tốt.”

“Chỉ là không nên mơ tưởng xa vời, ngươi đã không có Tiên Thiên Linh Căn, con đường tu hành này thật sự rất khó khăn.”

"Từng bước từng bước, Diễn Nguyệt Tiên Tông là một trong tứ đại thế lực của Tiên Vực, yêu cầu đối với môn nhân đệ tử có chút hà khắc, không phải dễ tiến như vậy."

“Trong lòng ngươi phải có chuẩn bị, nếu không được, cũng đừng để tâm tình bị hỏng.”

“Tôn nhi tất nhiên ghi nhớ lời khuyên của gia gia.”

Tô Trường Ca khoát tay áo.

“Được rồi, ta muốn nói cái gì trong lòng ngươi cũng đều biết, trở về đi, để cho lão nhân ta tự mình an tĩnh.”

“Tê...... Gia gia muốn đuổi tôn nhi đi sao?”

Tô Trường Ca lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Ngươi lại không uống được rượu, còn ở đây làm gì?”

“Thế nào, thằng ranh con, chẳng lẽ muốn lão già này cho lộ phí?”

“Hắc hắc.”

Tô Trường Ca trừng mắt, không biết xấu hổ mà thừa nhận! Còn hắc hắc? hắc hắc cái rắm.

“Xéo đi!”

“Không cho thì không cho, sao lại mắng người…”

Tô Hòe rụt đầu, giẫm lên lá rụng trong sân, lẩm bẩm chạy về phía cửa.

Chỉ là, vừa mới bước ra cửa lớn, chợt nghe Tô Trường Ca lại hô một tiếng.

Hắn quay đầu lại, phát hiện một chiếc nhẫn màu xanh đậm vẽ ra một đường parabol duyên dáng giữa không trung, vừa vặn rơi vào trong ngực hắn.

“Tiết kiệm chút, đừng chết ở bên ngoài, lão nhân còn chờ ngươi trở về dưỡng lão cho ta.”

Tô Hòe cầm chiếc nhẫn kia.

"Yên tâm đi, lão gia tử, chờ ta trở về, lại để cho đệ đệ trộm rượu của cha cho ngươi uống!"

“Ta sẽ để hắn trộm loại tốt nhất!”

“Mau cút đi! Không có tiền đồ!”

“Hắc hắc.”

Tô Hòe nhếch miệng, đột nhiên đứng thẳng người, quỳ xuống trước cửa lớn, dập đầu với lão gia tử, sau đó mới đứng dậy đóng cửa lại.

Bạn đang đọc Ta Đã Sắp Vô Địch, Ngươi Còn Muốn Hủy Hôn!? của Thâm Hạng Phì Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.