Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nó là cháu ta!!

Phiên bản Dịch · 1212 chữ

Gió thổi qua hẻm nhỏ yên tĩnh, cuốn lên vài mảnh lá rụng khô vàng, rơi vào trong hồ, xao động tầng tầng gợn sóng.

Hồi lâu sau, đợi khí tức của Tô Hòe hoàn toàn tiêu tan ở chung quanh tiểu viện, Liễu Thanh Mộc bên cạnh lò luyện đan đột nhiên mở hai mắt ra, lò lửa chậm rãi tắt, chỉ để lại một nắm bã thuốc trong lò.

Tô Trường Ca vươn đầu nhìn thoáng qua, vui vẻ.

“Ai u! Thất bại rồi à?”

"Thất bại rồi ngươi còn nhắm mắt ngồi đó lâu như vậy, giả bộ làm lão sói vẫy đuôi?”

Khóe miệng Liễu Thanh Mộc giật giật.

Nếu không là lão nhân trước mắt này hư như nến tàn trong gió, không chịu nổi quá nhiều thương tổn, thì y nhất định sẽ vỗ vào đầu ông ta vài cái, để ông ta hiểu rõ cái gì gọi là tôn nghiêm của luyện đan sư!

Liễu Thanh Mộc hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía cửa viện.

Nơi đó sớm đã không thấy tung tích thiếu niên, tuy rằng Liễu Thanh Mộc vẫn nhắm mắt lại, nhưng vẫn biết vừa này xảy ra chuyện gì.

Y chậm rãi mở miệng: "Trên người tiểu tử kia có gì đó rất quái lạ.”

Tô Trường Ca đem một chén rượu dời đến trước người Liễu Thanh Mộc, cười mắng: "Ta biết, Tiên Tôn sơ giai, hiện tại toàn bộ Tiên Vực đã không có bao nhiêu người là đối thủ của hắn.”

Liễu Thanh Mộc đột nhiên đứng lên: "Nhưng ngươi nói hắn mới mười bảy tuổi! Hơn nữa ta mới lặng lẽ dò xét qua, hắn hiện tại không chỉ có một thân tu vi, nhưng tư chất thân thể lại nát bét.

“Vạn nhất có Ma Tôn đoạt xá......”

Tô Trường Ca lắc đầu: "Sẽ không, nó là cháu ta.”

“Vậy vạn nhất là tà tu chuyển thế thì sao?”

“Cũng sẽ không.”

“Vậy ngươi phải giải thích tu vi của hắn như thế nào!?”

Tô Trường Ca buông ly rượu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Liễu Thanh Mộc, gằn từng chữ nói: "Ta lặp lại lần nữa..."

“Nó là cháu ta.”

Liễu Thanh Mộc ngập ngừng hai tiếng, cũng không dám nói gì nữa.

“Ngồi xuống, uống rượu.”

“A…”

Ra khỏi tiểu viện của lão gia tử, Tô Hòe giơ chiếc nhẫn lên, tinh tế đánh giá dưới ánh mặt trời một phen.

Đây là một chiếc nhẫn không gian, hơn nữa còn là một chiếc nhẫn không gian cao cấp, vào tay ấm lạnh, còn có chút công hiệu bồi bổ thân thể.

So với thứ mà Tô Hòe nhặt được từ trên người một vị thiên tài kiêu tử thì còn cao cấp hơn nhiều.

Xem ra lão gia tử cũng có một đoạn quá khứ huy hoàng?

Chỉ tiếc...... Hiện giờ khí huyết hư ảo, tu vi thực lực lại càng không còn lại bao nhiêu.

Lấy tu vi hiện giờ của hắn, có thể dễ dàng nhìn thấu tu vi của hai lão nhân trong viện.

Luyện đan sư kia là Thất giai.

Tô lão gia tử thì càng huyền bí, thân thể giống như cái phễu, trữ lượng linh lực có thể đạt tới tiêu chuẩn nhị giai, chỗ khí huyết sụp đổ còn sót lại một cỗ khí tức quỷ dị.

Nghĩ đến đây hẳn là nguyên nhân năm trước lão gia tử nản lòng thoái chí quay về Tô gia.

Nhưng đối với những gì đã từng trải qua, lão gia tử ngậm miệng không nói, ngay cả có lúc Tô Hòe hỏi, ông cũng chỉ lẳng lặng nhìn một nơi ngẩn người mà không giải thích.

Có một lần Tô Chính Hành nhất định phải truy hỏi quá khứ của lão gia tử, sau khi bị đánh một trận, cũng chỉ đổi lấy bốn chữ không…

Không thù, không oán, không hối hận, không thể trả lời.

Thấy Tô Chính Hành không tin, còn nhấc chân đá hắn ta một cái, nói rõ cừu địch đã chết, không thù cũng không phải là nói đùa, để cho nghịch tử này buông xuống những lo lắng vô vị ở trong lòng.

Lúc ấy Tô Hòe mới mười một tuổi đã bưng một chậu hạt dưa ngồi xổm dưới mái hiên, say sưa nhìn cha ruột mình bị lão gia tử đánh đập...

……

Thu hồi suy nghĩ.

Sau khi Tô Hòe đeo nhẫn lên ngón trỏ dễ dàng chạm vào nhất, phân ra một luồng hồn ấn bám vào, chính thức xác nhận quyền sở hữu chiếc nhẫn này.

Dùng linh thức thăm dò, hắn liền bị dọa nhảy dựng.

Dung tích của chiếc nhẫn đại khái có mấy ngàn khối lập phương, bên trong có một nửa không gian chất đầy linh thạch cao ngất như núi nhỏ.

Trong góc thì bày hai dãy giá sách, nhưng trên đó chỉ có ít ỏi hơn mười quyển sách cổ ố vàng.

Vừa mở ra nhìn, ngoại trừ một quyển công pháp cơ bản, cùng với hai môn võ kỳ cấp thấp thì còn lại đều là ghi chép đối với sinh vật đại lục, cùng với một ít bí văn.

Ánh mắt Tô Hòe dừng lại trên một quyển sách cổ, bìa của nó rách nát, vừa nhìn liền biết đã trải qua mọi loại mài mòn.

Nghĩ đến, có thể dp lão gia tử xem qua nhiều lần, tất nhiên là bí mật cấm kỵ chôn sâu trên một mảnh đại lục nào đó đi?

Tô Hòe thành tâm thành kính rút ra, chỉ thấy trên bìa viết một hàng chữ mạ vàng:

"Dị chủng tộc yêu ma nương bình giám"

???

Tên sách này!?

Mở ra xem, Tô Hòe nhất thời bị nội dung trong đó hấp dẫn, sau khi đọc mười phút, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, ý đồ để cho máu trên chóp mũi chảy về lại khoan mũi.

Đóng sách cổ lại, Tô Hòe cuối cùng cũng biết vì sao những sách cổ khác được bảo tồn hoàn hảo, chỉ riêng quyển sách này là vết thương chồng chất, số trang đều bị lật mơ hồ không rõ...

Tại sao gia gia lại đưa nó cho ta?

Chẳng lẽ...... Đây là một loại truyền thừa!?

Đem sách đặt lại trên giá, Tô Hòe thở dài: "Nhìn không ra, lão gia tử cư nhiên còn là một phú hào ẩn tàng.”

“Đúng, vẫn là tính tình bên trong con ngươi…quả nhiên, Tiêu diêu tự tại.”

……

Mặt trời chói chang nhô lên cao, buổi trưa đã trôi qua, trong Tô phủ đều ngập tràn mùi thức ăn.

Tô Hòe một đường lắc lư vòng tới vòng lui trong phủ, thật vất vả mới về trạch viện của mình, nhưng lại nhìn thấy một chiếc áo bào trắng thập thò.

Nếu không nhận lầm, đây là vị tiểu tùy tùng đi theo sau Tư Đồ Chỉ Nhược kia.

Tô Hòe không có ấn tượng xấu đối phương, dù sao lúc từ hôn rất lễ phép, vừa không dùng ánh mắt miệt thị hắn, cũng không giống nhân vật phản diện vô não trực tiếp nhảy ra châm chọc khiêu khích hắn.

Bạn đang đọc Ta Đã Sắp Vô Địch, Ngươi Còn Muốn Hủy Hôn!? của Thâm Hạng Phì Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.