Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Châu chấu

Tiểu thuyết gốc · 1423 chữ

Nhận thấy Từ Cang mang tâm trạng, Từ Bá lên tiếng

-Từ Bá:’ Từ Cang con có vấn đề gì sao’

-Từ Cang từ dòng suy nghĩ trở về đáp:’Hài nhi bây giờ nhớ lại tình cảnh Tần quốc sau khi phụ thân cùng đại tướng quân rời đi khiến cho hài nhi vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi’

-Từ Bá gật đầu:’ Ta cùng đại tướng quân đều biết Vương Dĩnh lòng mang dã tâm nhưng không tưởng tưởng ra được hắn lại muốn hủy hoại Tần quốc như vậy’

-Từ Cang:’Hài nhi cũng cảm thấy khó hiểu, Tần quốc suy yếu đối với hắn ta chỉ lợi ít hại nhiều’

-Từ Bá:’Vương Dĩnh không phải kẻ ngốc hắn ta chắc còn mưu tính gì đó’

-Trầm ngâm một lúc Từ Bá tiếp tục lên tiếng: ‘Dù mục đích là gì Vương Dĩnh đã chết mưu tính của hắn có là gì cũng vô ích. So với Vương Dĩnh hành động của bệ hạ càng khiến ta cảm thấy bất ngờ hơn ‘

-Từ Cang cũng có suy nghĩ như vậy, bệ hạ trước đây hắn biết là một kẻ vô dụng ăn chơi xa đọa, là một con rối trong tay Vương Dĩnh. Nhưng giờ đây bệ hạ dường như trở thành một người khác thông minh, quyết đoán, tài trí hơn người là những gì hắn cảm thấy bây giờ:’Vâng thưa phụ thân, suy nghĩ của bệ hạ giờ đây không có ai nhìn thấu được, với tân chính chỉ trong vài tháng bệ hạ đã có thể ổn định Tần quốc đem lại hi vọng cho cuộc chiến này’

-Từ Bá:’Hành quân qua dãy Tuyết sơn đối với mọi người dù là ta, Trần Khiêm tướng quân hay Bằng quốc đều thấy đây là điều không tưởng nhưng giờ đây nhờ bệ hạ ta có thể nhận thấy được việc này hoàn toàn khả thi’

Từ Cang hiểu rõ ý của phụ thân, tài trí của bệ hạ không chỉ nằm ở triều chính mà đối với việc quân binh bệ hạ còn hiểu rõ hơn cả phụ thân hắn. Loại quân lương mới hương vị ngon hơn trước rất nhiều, binh lính đều được trang bị đến tốt nhất, loại áo mới do chính bệ hạ tạo ra với khả năng giữ ấm có thể chống chọi lại với cái lạnh thấu xương nơi đây, thiết lại nhỏ gọn không ảnh hưởng đến việc hành quân, la bàn, ống nhòm …những thứ đó hắn biết được cũng đều là do bệ hạ tạo nên. Không chỉ như vậy bệ hạ còn tự mình hướng dẫn bọn hắn cách sinh tồn: cách dự đoán bão tuyết, dựng lều bằng băng, di chuyển trên nền tuyết, những việc không được làm trên núi tuyết cùng nguy cơ của nó. Từ Cang ban đầu có phần không tin tưởng, nhưng sự thật cho hắn thấy lời bệ hạ là chính xác chính nhờ vậy tới giờ bọn họ vẫn chưa mất một ai

Từ Bá theo đó cũng dần hiểu được tại sao Trần Khiêm tướng quân chỉ gặp mặt bệ hạ trong thoáng chốc đã nguyện trung thành với bệ hạ như vậy

Kết thúc bữa ăn bão tuyết rơi ngày càng lớn khiến việc hành quân vẫn chưa được tiếp tục

-Từ Bá:’Hiện tại chúng ta đang ở nơi nào’

-Từ Cang:’Theo bản đồ chúng vẫn đang di chuyển đúng theo con đường ước tính có lẽ đã đi được 1/3 quãng đường. Nếu thời tiết vẫn xấu chỉ sợ phải mất hơn 5 tháng mới có thể tới nơi’

Từ Bá không khỏi nhăn mày theo kế hoạch bọn họ phải vượt qua được nơi này trong vòng 4 tháng nhưng thời tiết xấu hơn hắn nghĩ gần 1 tháng trôi qua bọn họ chỉ mới di chuyển được 1/3 quãng đường. Bản đồ bệ hạ giao cho hắn không có con đường phía Bằng quốc bọn hắn tới lúc đó chỉ có thể tự tìm con đường tiến lên thời gian sẽ tốn không ít. Bão tuyết như vậy hắn cũng không thể cho binh lính hành quân được như vậy chính là hành vi tự sát, Từ Cang chỉ có thể mong thời tiết có thể trở nên tốt hơn.

Thư phòng trở bừa bộn khắp nơi giờ đây đều là giấy, mỗi ngày trôi qua vẫn đề quốc khố càng trở nên nghiêm trọng hơn Vương Lâm chưa tìm ra được cách giải quyết

Thúc đẩy kinh tế, tăng nhu cầu mua bán… tất cả đều không đem đến tác dụng lớn, quốc khố Tần quốc bây giờ 70% là dùng để mua khoáng sản từ Lam quốc. Với chế độ quân phiệt giờ đây phần lớn cơ sở kinh doanh cá nhân đều đã nằm trong tay triều đình cùng việc quy định giá thị trường khiến cho vật giá nhanh chóng được ổn định. Nhưng kéo theo đó là việc buôn bán trở nên trì trệ, Tần quốc vốn đã là một quốc gia giao thương ít giờ đây với quy định của Vương Lâm thương đoàn cũng không còn lui đến.

-A Phúc:’ Bệ hạ ngày hôm nay ngài còn chưa dùng bữa, mong ngài bảo trọng long thể’

- Với tu vi của mình Vương Lâm có thể nhịn đói 1 tuần không vấn đề gì dù vậy nhìn lão thái giám lo lắng cho hắn, Vương Lâm cũng không muốn làm hắn lo lắng:’Ta biết rồi, đem lên đây đi’

-A Phúc vui mừng đáp:’Vâng bệ hạ’

Rất nhanh chóng một bàn thức ăn đã được dọn lên, đã là nửa đêm dù vậy số món cũng không ít khiến Vương Lâm không khỏi cảm thấy có phần lãng phí

Với ý tưởng của hắn giờ đây thức ăn ngự thiện phòng mùi vị đã tăng lên đáng kể

Tận hưởng bữa ăn, cùng lão Phúc nói chuyện Vương Lâm nhớ đến giấy tiên tri những gì được ghi trong đó hắn ta đã xác nhận là hoàn toàn chính xác, thời gian xảy ra, kết thúc hoặc lượng mưa thế nào tất cả đều xảy giống những gì được ghi, đối với giấy tiên tri Vương Lâm đã có cái nhìn khác. Tờ giấy còn lại Vương Lâm đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu được dụng ý của nó

-‘Lão Phúc nếu nhắc đến châu chấu ngươi nghĩ đến điều gì’

Vương Lâm nhận thấy Lão Phúc nghe được câu hỏi, sắc mặt trở nên tệ đi hiển nhiên ký ức của lão đối với loại vật này không được tốt đẹp gì, không chỉ lão nếu Vương Lâm hỏi bất cứ người dân Tần quốc nào ngoài hắn chắc cũng đều phản ứng như vậy

-‘Bẩm bệ hạ, nhắc đến châu chấu dù là người dân Tần quốc, Bằng quốc hay Lam quốc đều không thể quên được nạn châu chấu 10 năm về trước’

-Vương Lâm trầm tư:’Nạn châu chấu’

-Lão Phúc:’ Có thể bệ hạ không biết, cảnh tượng mùa hè 10 năm trước khắp nơi lúc đó đều là châu chấu, không chỉ là cánh đồng mà loại vật đó còn xâm chiếm trấn, xóm đến cả nhà dân nơi nơi đều là chấu chấu. Vi thần còn nhớ ngày hôm đó số lượng châu chấu lớn tới mức bay đen cả bầu trời, đàn châu chấu đi tới đâu càn quét tới đó toàn bộ ruộng đồng đều mất sạch, nạn đói kéo dài chỉ tính riêng trong Tần quốc số người chết lúc đó đã lên tới 30 vạn người, Bằng quốc số người chết lúc đó còn lớn hơn. Vì vậy mỗi khi người dân nhắc tới loại vật đó đều nhớ đến nạn châu chấu’

Lịch sử kiếp trước của hắn cũng có ghi chép lại nạn châu chấu, mỗi khi xảy ra tổn thất đều là rất lớn trong đó nền nông nghiệp chịu tổn thất nặng nề nhất, Tần quốc chỉ mới bắt đầu phục hồi nạn châu chấu xảy ra không nghi ngờ gì công sức của Vương Lâm từ trước đến nay đều trở nên vô ích. Bây giờ đã là cuối xuân, mùa hè chính là thời gian châu chấu phát triển mạnh mẽ nhất, dù chưa chắc chắc nhưng thời gian không còn nhiều ‘không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất’ hắn cần phải chuẩn bị trước

-‘‘Quốc lực:610221, khí vận:165, cảnh giới: hậu thiên lục trọng, thọ mệnh: 1 năm 30 ngày,’

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.