Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến trường

Tiểu thuyết gốc · 1603 chữ

Vạn An thành rất lớn người đều tập trung tại đây, người trẻ có người già có, kẻ đã có thê tử cũng có kẻ chưa lập gia thất, người trong nhà còn phụ mẫu phải báo hiếu cũng có kẻ toàn gia chỉ còn mình hắn, cóngười ngày đêm miệt mài sử sách tìm công danh cũng có kẻ mỗi ngày đều rảnh rỗi .Chiến tranh nổ ra đất nước bị xâm chiếm bọn họ dù còn gia thất phải trông coi, phụ mẫu già cần chăm sóc hay là cả những kẻ chỉ sống qua ngày giờ đây bọn họ đều vì quốc gia của mình để tiến đến chiến trường

Chiến trường hỗn loạn, tiếng gươm giáo không ngừng vang lên, Bao Cầu ánh mắt giận dữ, điên cuồng lao lên hướng đến tên lính Bằng quốc phía trước mà chém đến, máu tươi chảy ra áo giáp tên lính bị chém xuyên mất mạng tại chỗ. Nhìn đồng đội ngã xuống binh lính Bằng quốc tức giận lao đến chỗ hắn, nhát chém quá sâu khiến Bao Cầu khó khăn mới rút đao ra được

‘Choeng’ hai kẻ giận dữ dùng hết sức mình chém đến, tiếng kim loại va chạm kèm theo ánh lửa lóe lên, sau 3 loạt va chạm thanh đao của tên lính vỡ nát Bao Cầu thừa thời cơ chém đến kết liễu hắn ta.

Bao Cầu năm nay 17 tuổi phụ mẫu của hắn đã mất từ khi hắn còn nhỏ, trong nhà anh trai là giờ đây là người thân duy nhất của hắn. Chiến tranh nổ ra, giống như bao người khác hắn cùng anh trai tham gia chiến trường mong muốn vì Tần quốc ra sức cũng như nghĩ đến việc lập công danh sự nghiệp. Dù hắn đã được cảnh báo chiến trường nguy hiểm nhưng chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy, cảm nhận chiến trường hắn mới nhận ra chính mình ngây thơ đến mức nào. Khắp nơi đều là xác chết, có người chỉ vừa đây còn đứng bên cạnh giờ đã dính tên mà chết, có người chỉ vừa đây còn lành lặn đôi chân đã đứt lìa, mùi máu tanh lan tỏa trong không khí, tiếng chém giết không ngừng khiến hắn không khỏi sợ hãi, nếu không nhờ anh trai chỉ sợ hắn còn không trụ lại đến được bây giờ. Nhưng tận mắt nhìn anh trai vì bảo vệ hắn mà chết, hắn mới hiểu trên chiến trường ước mơ công danh sự nghiệp hay những thứ khác đều đã không còn ý nghĩa, giờ đây đối với hắn mà có lẽ không chỉ mình hắn dù sau khi kết thúc có là gì thì trên chiến trường này chỉ có sự căm thù, tức giận giờ đây hắn chỉ muốn giết chết toàn bộ kẻ thù. Bao Cầu tiếp tục tiến lên giết chết kẻ địch thẳng đến khi có lệnh rút lui hắn mới trở về

Trong trướng bồng nghe báo cáo về chiến trường Dương Tô Bá cùng tướng lĩnh sắc mặt đều trầm xuống, điều mà hắn không mong muốn nhất đã xảy đến, Tần quốc binh lính giờ đây đều được trang bị vượt trên bọn hắn. Dương Tô Bá không thể hiểu được làm sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn Tần quốc có thể tạo ra số lượng lớn trang bị như vậy, Bằng quốc số lượng binh thiệt mạng lớn hơn gần 3 lần so với Tần quốc cũng có ý nghĩa rằng giờ đây với trang bị mới một binh lính Tần quốc đã bằng với ba binh lính Bằng quốc.

-‘Bẩm đại tướng quân, tướng Cốc Lương, Cốc Dã đã tử trận. Cả hai đều do bị Thiên Khiển quân đánh lén mà tử thương’

Trướng bồng lần nữa chìm vào im lặng, ‘Thiên Khiển quân’ trong hành chục năm chinh chiến đây là lần đầu Dương Tô Bá nghe đến nhóm quân như này tồn tại. Như một bóng ma trên chiến trường Thiên Khiển quân với chiến thuật đánh rồi chạy bọn họ chỉ xuất hiện trong một khoảng khắc với mục đích là hạ sát đầu não của kẻ địch, tầm bắn xa cùng độ chính xác lớn, đến bây giờ đã có hơn 10 tướng dưới trướng hắn bị đội quân này tiêu diệt. Tại Bằng quốc chỉ cần đạt võ tướng tứ trùng trở lên đều có thể được phong tướng vì vậy so với Tần quốc Bằng quốc có nhiều tướng lĩnh hơn dù vậy việc chỉ chưa đầy 1 tháng việc mất 10 tướng là một con số rất lớn.

-Dương Tô Bá trầm tư lên tiếng:’Thiên Khiển quân cùng với trang bị vượt trội, dù chúng ta vẫn có ưu thể về quân số nhưng không nghi ngờ gì hiện tại chiến trường Vạn An thành Tần quốc đang chiếm ưu thế, các ngươi có kế sách gì không’

-Im lặng một hồi, một tướng lĩnh lên tiếng:’Bẩm đại tướng quân đối với vấn đề trang bị để giải quyết như đã nói chúng ta sẽ cần thời gian. Còn Thiên Khiển quân bây giờ uy danh rất lớn, khiến cho không ít binh lính sợ hãi vì vậy chúng ta cần phải giải quyết được nhóm quân này trước’

-Dương Tô Bá gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy nhưng Thiên Khiển quân thoắt ẩn thoắt hiển hắn không thể nào bắt được:’ Vậy ngươi có kế sách gì để tiêu diệt nhóm quân này’

Nghe câu hỏi của Dương Tô Bá, tướng lĩnh lúc trước còn hùng hổ lên tiếng chỉ biết cúi đầu, hiển nhiên hắn cũng không có cách gì. Không còn ai lên tiếng Dương Tô Bá chỉ có thể ra lệnh tất cả trở về nghỉ ngơi chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.

Tại kinh thành Tần quốc, trong hoàng cung văn võ bá quan bây giờ đều cảm thấy khó hiểu

-‘Hứa đại nhân ngài có biết tại sao hôm nay bệ hạ bỗng nhiên lại muốn chiêu đãi chúng ta yến tiệc không’

-Hứa Bình Chi lắc đầu:’Ta cũng không biết’ kết thúc buổi chầu không hề báo trước, bệ hạ bỗng nhiên mời bọn họ lưu lại tham gia yến tiệc khiến cho hắn cùng văn võ bá quan đều cảm thấy khó hiểu

Mặt trời đã quá đỉnh đầu từ lâu, bây giờ bọn họ đều cảm thấy rất đói, một viên quan không nhịn được lên tiếng

-’Bệ hạ đâu, sao người còn chưa tới, là yến tiệc mà thức ăn tại sao cũng chưa được mang lên’

Vừa dứt lời tiếng lão Phúc đã truyền đến khiến viên quan giật mình

-‘Bệ hạ giá lâm’

-Tiến đến chủ vị Vương Lâm vừa cười vừa nói:’Không cần phải hành lễ, là chủ mời nhưng để các khanh phải chờ là thất trách của ta mong các khanh thông cảm’

‘Không ổn’ văn võ bá quan không hẹn mà đều có cùng suy nghĩ, thượng triều bao lâu bọn hắn cũng đã phần nào hiểu được bệ hạ. Nhìn thấy Vương Lâm dù bị mắng vẫn tươi cười như vậy, bọn họ biết rằng chỉ sợ rằng bữa ăn này không có dễ ăn như vậy

Vương Lâm nhìn văn võ bá quan không ai đáp lại, khuôn mặt đăm chiêu, nghĩ đến cảnh tưởng tiếp theo khiến hắn không khỏi cảm thấy buồn cười

-Vương Lâm:’Được rồi, thời gian cũng đã quá trưa ta biết các khanh cũng đã rất đói. Người đâu dọn thức ăn lên’

Từng nhóm hạ nhân tiến vào trên tay bưng đĩa thức ăn, rất nhanh chóng thức ăn đã lấp đầy bàn. Thức ăn đã chuẩn bị xong nhưng văn võ bá quan vẫn bất động, bọn họ so với lúc trước sắc mặt còn trở nên nặng nề hơn. Nhìn bàn thức ăn được dọn lên văn võ bá quan có người không khỏi sợ hãi, người cảm thấy tiếc nuối … bọn họ đều không hiểu đã làm sai điều gì mà bệ hạ giờ đây trừng phạt bọn hắn như vậy

-Vương Lâm nhìn phản ứng văn võ bá quan trong lòng vui vẻ lên tiếng:’Thức ăn đã được dọn lên, các khanh chờ gì còn không động đũa’

-Một viên quan vẫn không tin vào trước mắt mình lên tiếng:’Bệ hạ, thứ này là’

-Vương Lâm vui vẻ đáp:’Chẳng lẽ khanh chưa từng thấy thứ này. Đây chính là món ăn mới do ngự thiện phòng làm ra tên là ‘Châu chấu xiên que’, còn đây là’Châu chấu nướng’ hoặc đây là ‘Châu chấu 7 vị’…’

Vương Lâm nhiệt tình chính hắn tự mình giới thiệu từng món ăn, văn võ bá quan cũng theo đó bắt đầu cảm thấy có gì đó muốn trào ra khỏi cổ. Dù cho bọn họ đều đã cố gắng kìm cảm giác đó lại, nhưng khi Vương Lâm bắt đầu nói về cách chế biến khiến một vài người trong bọn họ không kìm lại được trực tiếp chạy khỏi bàn tìm chỗ giải quyết. Vương Lâm cũng không hề quan tâm đến bọn họ vẫn tiếp tục nhiệt tình nói về món ăn

-Vương Lâm:’ Như các khanh đã biết để làm yến tiệc ngày hôm nay ngự thiện phòng đã phải mất rất nhiều công sức, tất cả món ăn đều được làm từ ‘Châu chấu’ được chế biến một cách tận tâm nhất. Ta mong các khanh tận hưởng yến tiệc này không nên phụ lòng công sức của ngự thiện phòng’

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.