Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xác chết trên giường

Phiên bản Dịch · 1023 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Trần Lạc mơ màng mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy trong đầu xuất hiện cảm giác đau đớn kịch liệt khiến hắn không nhịn được phải đưa tay lên ôm chặt đầu.

Một lát sau cảm giác đau đớn kia mới từ từ biến mất.

Khó khăn lắm Trần Lạc mới bình tĩnh trở lại, nhưng khi ngẩng đầu lên và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn hoảng hốt đến ngây ra.

Trên giường của hắn có một nữ nhân để trần nửa thân trên, áo thun trắng của nàng bị xé rách, áo ngực cũng bị xốc lên để lộ bộ ngực trần trụi. Quần jean và quần lót của nàng cũng bị tuột xuống tới đùi.

Trái tim Trần Lạc như ngừng đập. Hắn lập tức nhận ra người phụ nữ nằm trên giường chính là bạn học Lê Toa mà hắn đã theo đuổi suốt nhiều năm nay.

Chỉ là lúc này nàng nằm im trên giường không nhúc nhích, hai mắt trợn tròn vô cùng quỷ dị đang nhìn đăm đăm lên trần nhà, mà ở cổ của nàng có dấu các ngón tay màu đỏ giống như vừa bị người ta bóp cổ.

“Lê Toa?!”

Toàn thân Trần Lạc run rẩy, hắn thử gọi tên nàng.

Thấy Lê Toa không hề đáp lời, Trần Lạc run run vươn tay ra đặt ở dưới mũi nàng thăm dò.

Ngay sau đó gương mặt Trần Lạc lập tức trắng bệch, bởi vì Lê Toa đã không còn hơi thở.

Chuyện gì xảy ra?!

Trần Lạc cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó.

Ban nãy vào lúc nửa đêm, Trần Lạc cố ý tìm cơ hội đến gần Lê Toa định hôn nàng.

Ai ngờ Lê Toa nhạy bén nhận ra ý đồ của hắn, trong nháy mắt khi hắn vừa lại gần nàng đã lập tức tránh đi.

Trần Lạc hôn không thành, chỉ có thể lúng túng nói xin lỗi. Khi hắn chuẩn bị rời khỏi gian phòng này thì đột nhiên mất hết ý thức.

Chờ đến lúc tỉnh lại, gian phòng đã biến thành như thế này.

Chẳng lẽ là ta làm?

Không thể nào!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Trần Lạc phủ định ngay lập tức, hắn theo phản xạ vô điều kiện không tin tưởng điều này.

Trần Lạc hiểu rất rõ bản thân mình là loại người nào.

Đối với Lê Toa, xưa nay hắn vẫn luôn có lòng mơ ước nhưng không có gan làm. Dù hắn đã theo đuổi nàng nhiều năm như vậy nhưng chắc chắn hắn không bao giờ làm ra loại chuyện cưỡng ép Lê Toa.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này của Lê Toa thì hẳn là đã bị cưỡng bức rồi giết chết.

Loại chuyện này Trần Lạc thậm chí còn không dám nghĩ đến chứ đừng nói tới làm thật.

Rầm! Rầm! Rầm!

Ngay lúc Trần Lạc đang sợ hãi không hiểu chuyện gì xảy ra thì ngoài cửa nhà bỗng truyền tới tiếng đập cửa rất mạnh.

Nói là đập cửa chứ thật ra đối phương dùng sức như đang phá cửa.

“Mở cửa!”

“Cảnh sát đây!”

Nghe vậy Trần Lạc bị doạ đến mất hồn mất vía, hiện tại trên giường hắn đang có một bộ thi thể trần trụi, mà lúc này cảnh sát lại trùng hợp tìm tới cửa.

Cho dù có phải hắn làm hay không thì cũng không quan trọng nữa rồi, hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội danh này.

Khi cảnh sát ập vào phòng và nhìn thấy tình hình bên trong, Trần Lạc lập tức bị đè chặt xuống đất.

Một cảnh sát khác nhíu mày nhìn thi thể trên giường rồi đi tới kiểm tra hô hấp và mạch đập của Lê Toa.

“Người bị hại không còn thở nữa, tim cũng đã ngừng đập, xác nhận đã tử vong.”

Nói tới đây, vị cảnh sát kia lạnh lùng nhìn về phía Trần Lạc.

“Giải về đồn!”

Gương mặt Trần Lạc lúc này đã trắng như tuyết, hắn giống như một cái xác không hồn bị hai vị cảnh sát xách ra khỏi phòng.

. . .

“Họ tên.”

“Trần… Trần Lạc.”

“Tuổi tác, quê quán, nghề nghiệp.”

“Hai mươi tuổi, đến từ tỉnh Hán Trung, sinh viên năm thứ hai đại học Bằng Thành, khoa tài chính.”

“Ngươi và nạn nhân có quan hệ như thế nào? Quen biết được bao lâu?”

“Chúng… chúng ta là bạn học từ hồi cấp Hai, đã quen biết gần mười năm.”

“Vì sao giết nàng?”

Trần Lạc nghe vậy lập tức giật mình, liên tục lắc đầu nói: “Ta không có giết nàng! Thật sự không phải ta mà!”

Vị cảnh sát chịu trách nhiệm thẩm vấn đột nhiên lạnh mặt, đập bàn một cái RẦM rồi quát lên:

“Ngươi còn dám nguỵ biện? Nạn nhân bị bóp cổ chết, vân tay trên cổ nàng rõ ràng là của ngươi, những vị trí khác trên cơ thể cũng đầy dấu tay ngươi, tinh dịch trong người nàng cũng thuộc về ngươi, lại thêm trên người ngươi có vết cào của nạn nhân, chứng cứ rành rành ra đó rồi! Dù ngươi không chịu thừa nhận thì bấy nhiêu chứng cứ cũng đủ để định tội ngươi rồi! Ta khuyên ngươi nên thành thật một chút, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho chúng ta biết!”

Toàn thân Trần Lạc run lên, hắn hoảng hốt lắc đầu: “Không thể nào! Không thể nào! Đồng chí cảnh sát, ta thật sự không có làm gì nàng hết!”

Một vị cảnh sát trung niên khác cũng tham gia thẩm vấn nhíu mày nhìn Trần Lạc: “Vì sao hôm nay nạn nhân lại tới nhà ngươi?”

Trần Lạc nghe được câu hỏi này, trong đầu nhớ ra gì đó bèn đáp: “Nàng… nàng nói bị người ta lừa hết tiền, lại cãi nhau với cha mẹ rồi bỏ nhà đi, vì không còn nơi nào để đi nên mới tìm tới ta.”

Bạn đang đọc Ta Đoạt Xá Chính Mình (Dịch) của Phương Dạ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.