Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo cảnh sát

Phiên bản Dịch · 1031 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

“Ta có thể nhường quyền điều khiển thân thể cho ngươi, nhưng ngươi chỉ có thể giết Hà Tường!”

Trần Lạc lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi đã giết nhiều người như vậy, cảnh sát sẽ huy động lực lượng rất lớn để truy bắt ta. Dù ngươi có lợi hại cỡ nào thì cũng không thể bay ra ngoài được.

Ngươi giết càng nhiều người thì tình cảnh của cha mẹ ta càng thêm khó khăn. Đến lúc đó bọn họ phải chịu áp lực lớn tới cỡ nào? Cả cái Bằng Thành này chẳng còn chứa chấp được bọn họ nữa rồi!”

Sau phút giây im lặng ngắn ngủi, trong đầu hắn truyền ra lời đáp:

“Ta đồng ý, chỉ giết Hà Tường thôi.”

“Ta sẽ không tin tưởng lời nói suông của ngươi. Chỉ cần ta phát hiện ra ngươi muốn giết người khác ngoài Hà Tường thì ta sẽ đoạt lại quyền khống chế thân thể.” Trần Lạc cắn răng nói, “Dù sao ngươi cũng đã ép ta vào con đường cùng, tệ lắm thì chúng ta cùng chết thôi, ít nhất cũng không tạo thêm phiền phức cho cha mẹ ta.”

Trần Lạc thật sự đã bị dồn vào đường cùng, hắn chỉ có thể nghĩ ra cách này để uy hiếp đối phương.

“Không hổ là ta.” Bên kia truyền tới tiếng thở dài. “Ta đã hiểu, cũng sẽ tuân thủ lời hứa với ngươi. Bây giờ tranh thủ thời gian nhường quyền điều khiển thân thể cho ta đi.”

Trần Lạc bất đắc dĩ từ bỏ quyền khống chế, liền trông thấy chính mình quay đầu chạy vào sâu bên trong thôn Long Tân.

Chỉ là trong lúc di chuyển, chính mình lại lựa chọn những con ngõ tối tăm chật hẹp và không có camera giám sát.

Thấy vậy Trần Lạc lập tức hiểu ra gia hoả này chắc chắn không phải lần đầu tiên tới đây, hắn cực kỳ quen thuộc với địa hình nơi này.

Con đường ngày càng dốc lên, Trần Lạc ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nơi đó có một khu nhà xưởng rộng lớn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là “công xưởng” của Hà Tường ở trong khu vực đó.

Quả nhiên Trần Lạc thấy chính mình dần chậm lại bước chân, sau đó bắt đầu đi bộ chậm rãi ở cuối con dốc.

Nơi này rõ ràng là một khu công nghiệp được xây dựng sát bên sườn núi.

Đường đi lên đó mấp mô trắc trở, đèn đường hai bên cái thì hỏng, cái thì mờ đục, vừa nhìn đã biết là một khu công nghiệp rất lâu đời.

Loại địa phương này đương nhiên cũng sẽ không có camera giám sát này nọ, nhưng chính mình lại vẫn ẩn nấp ở góc khuất để tránh bị người khác chú ý tới. Lại lén lút đi thêm bảy, tám phút, Trần Lạc rốt cuộc đi tới một công xưởng.

Thật ra khi còn chưa tới nơi Trần Lạc đã đoán được chỗ này là nơi gia hoả kia muốn đến.

Bởi vì công xưởng này có vách tường bọc bên ngoài cao đến sáu mét, từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy được tình hình bên trong công xưởng.

Mà trên tường rào còn lắp lưới điện cao áp, trên vách tường có dán các biển cảnh báo nguy hiểm. Tại cửa ra vào còn lập loè ánh đỏ, Trần Lạc dựa vào đèn đường mới nhìn ra đó là camera giám sát có công năng quan sát vào ban đêm.

Các camera được đặt ở nhiều vị trí đủ để cho bảo vệ quan sát toàn diện lối ra vào, không bị một góc chết nào.

Với đẳng cấp phòng vệ cỡ này thì ngoại trừ “công xưởng” của Hà Tường ra thì những nhà máy bình thường không cần thiết phải làm tới mức đó.

Trần Lạc muốn xem xem chính mình làm sao đi vào bên trong, bởi vì tường rào quá mức nguy hiểm, người bình thường rất khó có thể lẻn vào trót lọt.

Trong lúc Trần Lạc còn đang tò mò thì chính mình đã đi ra phía sau công xưởng, cũng chính là nơi tựa vào vách núi. Bên đó không có đèn đường, chỉ có ánh trăng mờ ảo giúp hắn nhìn được đường đi một cách miễn cưỡng.

Chính mình leo lên sườn núi, sau đó dừng lại ở một bệ đá bằng phẳng rồi lấy điện thoại của Thái Hạo Minh ra, bắt đầu bấm số.

Nhìn thấy số điện thoại mà chính mình bấm, Trần Lạc không khỏi trợn tròn hai mắt.

Bởi vì đó là số 110.

Trần Lạc còn đang há hốc mồm thì điện thoại đã được kết nối.

“Xin chào, đây là tổng đài 110 của Bằng Thành, mời quý khách nói ra vấn đề của mình.”

“Ta vừa nhìn thấy tên tội phạm bị truy nã tên Trần Lạc. Xin hỏi số tiền thưởng 200 ngàn của cảnh sát là thật phải không?”

Trần Lạc nghe được chính mình đang kích động hỏi cảnh sát, trong lòng chỉ kịp thốt ra ba chữ: Cái Đ* M*!

Gia hoả này rốt cuộc đang chơi trò gì?

Hắn trốn cảnh sát còn không kịp, vậy mà lại chủ động gọi điện cho cảnh sát tố cáo mình, chẳng lẽ hắn còn muốn đi lãnh thưởng 200 ngàn đó hay sao?!

“Đúng vậy, nếu là manh mối hữu hiệu giúp bắt được tội phạm thì chúng ta sẽ khen thưởng 200 ngàn tệ. Xin hỏi ngài đã nhìn thấy tên tội phạm này ở đâu?” Giọng của vị cảnh sát kia cũng trở nên hồi hộp.

“Ta… ta nhìn thấy hắn ở khu công nghiệp phía trên thôn Long Tân. Hắn đi vào công xưởng lớn nhất ở gần chân núi.

Cái công xưởng này không có bảng tên, nhưng nó có bờ tường rất cao, còn giăng lưới điện, bên trong thì tối hù không biết đang làm cái gì, các ngươi mau phái người tới bắt hắn đi!”

Bạn đang đọc Ta Đoạt Xá Chính Mình (Dịch) của Phương Dạ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.