Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn giết cả nhà ngươi hay gì?!

Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Vừa rời khỏi nhà trọ, hắn lập tức chạy ra khỏi thôn Long Tân. Nhưng điều khiến Trần Lạc bất ngờ là gia hoả kia không giành quyền điều khiển thân thể nữa.

Chỉ là sau khi rời khỏi con hẻm, trong đầu Trần Lạc xuất hiện một suy nghĩ.

“Cảnh sát hẳn đã thông qua số điện thoại mà ta liên hệ với cha để tìm ra chủ nhân điện thoại. Chỉ cần điều tra người này sẽ biết hắn mất điện thoại trên tàu điện ngầm. Lại tra thêm camera giám sát trên tàu sẽ xác định được vị trí của ta.”

“Tuy nhiên năm 2012 không có nhiều camera giám sát trên đường, lại thêm lúc ta tới đây đã tránh đi hầu hết camera, phần lớn là đi vào góc chết.”

“Nhưng với mức độ truy nã hiện tại, cảnh sát chắc chắn sẽ sử dụng rất nhiều nhân lực và tài nguyên để truy tra, trong thời gian ngắn sẽ tìm tới thôn Long Tân. Bây giờ nói không chừng bọn họ đang trên đường tới đây rồi, ta nhất định phải diệt trừ Hà Tường thật nhanh rồi rời khỏi nơi này.”

Khi nghĩ ra những điều này, toàn thân Trần Lạc choáng váng đứng sững sờ tại chỗ.

Hắn không ngu, lập tức hiểu được gia hoả kia cố ý để lại manh mối cho cảnh sát!

“Chính mình biết rõ cảnh sát đang theo dõi điện thoại của cha mẹ, cho nên hắn mới trộm di động trên tàu điện ngầm rồi gọi điện cho cha mẹ, chính là để cảnh sát có thể truy được tới nơi này.

Những đầu mối này tuy có thể điều tra ra được nhưng lại khá phiền phức, chẳng hạn như biết chủ nhân số điện thoại là ai nhưng phải thông qua cách thức khác để liên hệ đối phương vì đã không còn điện thoại nữa, chẳng hạn như sử dụng QQ chat hoặc tìm tới địa chỉ nhà hắn. Đây đều là những phương pháp tốn nhiều thời gian.

Chờ đến khi biết người đó mất điện thoại trên tàu điện ngầm, cảnh sát lại phải tra tìm trong camera giám sát, lãng phí không ít thời gian. Rồi từ trạm tàu điện ngầm tra xét hướng đi của phạm nhân cũng tốn nhiều công sức.

Nhưng dù thế nào thì sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ tra tới thôn Long Tân.

Vừa rồi Trần Lạc kéo dài thời gian trong nhà nghỉ kia có lẽ đã tạo cơ hội cho cảnh sát đủ thời gian tìm tới nơi này.

Trần Lạc hiểu ra mọi chuyện, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Gia hoả này lại vừa mới giết chết ba người, còn chủ động dẫn dụ cảnh sát tới. Hắn điên rồi sao?!

Vừa nghĩ tới đây, Trần Lạc giật mình tỉnh táo lại.

Gia hoả này đã tính trước việc mình sẽ không phối hợp để giao ra quyền điều khiển thân thể nên mới cố ý để lại manh mối cho cảnh sát.

Bây giờ nếu mình còn khăng khăng muốn giành quyền điều khiển thì chắc chắn sẽ kéo dài thời gian hơn. Một khi cảnh sát ập tới và phong toả xung quanh đây thì hắn có chắp cánh cũng không chạy thoát được!

Gia hoả này đang đùa với lửa, cũng đang dùng phương thức này để ép mình không tranh giành quyền khống chế vào thời điểm quan trọng nhất.

“Tên rùa đen nhà ngươi rốt cuộc muốn làm gì vậy hả?!” Trần Lạc bị chọc tức điên rồi.

“Hà Tường phải chết.”

Trong đầu Trần Lạc truyền tới suy nghĩ này, hắn tức giận thốt lên: “Hắn giết cả nhà ngươi hay gì?!”

“Đúng vậy.”

Trong óc Trần Lạc vang lên giọng nói lạnh lùng đến cùng cực, lập tức khiến Trần Lạc ngậm chặt miệng.

Trong lúc nhất thời Trần Lạc không biết nên nói gì. Hắn nghe ra được trong giọng nói kia là sát khí vô tận, lập tức hiểu được gia hoả này không nói đùa. Nếu quả thật Hà Tường đã giết chết cả nhà người ta thì người ta đi báo thù cũng chẳng có gì lạ.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trần Lạc cũng dùng suy nghĩ để hỏi lại đối phương.

“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, chúng ta vốn là một thể.”

Trần Lạc ngây ra, không kịp hiểu lời đối phương nói có ý nghĩa gì.

“Bây giờ ngươi không có lựa chọn nào khác, hoặc để ta đi giết Hà Tường, hoặc chạy ra ngoài cho cảnh sát bắt.

Vừa rồi mới giết thêm ba người, một khi bị bắt thì một trăm phần trăm là lãnh án tử hình.

Với năng lực hiện tại của ngươi thì không cách nào trốn được cảnh sát, cũng không thể rửa sạch tội danh.

Đơn giản mà nói, không có ta thì ngươi không làm được gì.

Chỉ cần ngươi để yên cho ta làm xong mọi chuyện ta muốn làm thì ta sẽ tìm cách để chúng ta trốn ra nước ngoài, ít nhất có thể giữ được mạng sống.”

Nghe vậy Trần Lạc không khỏi kinh hãi: “Nhảm nhí! Ba người đó rõ ràng là bị ngươi giết!”

“Ngươi dự định sẽ nói lời này ở trước toà sao?”

Trần Lạc tức đến sắp phun ra máu. Đêm qua khi bị thẩm vấn cảnh sát đã hỏi hắn câu này, hoá ra gia hoả này cũng đã nghe được.

Trần Lạc tuy tức giận vô cùng nhưng không thể phản bác được câu nào, bởi vì sẽ chẳng ai tin lời hắn nói.

“Ngươi còn tiếp tục lãng phí thời gian thì lát nữa không thoát thân nổi đâu.”

Trong lòng Trần Lạc dâng lên cảm giác bất lực. Gia hoả này rõ ràng bày ra mưu đồ một cách quang minh chính đại như vậy, gần như chắc chắn hắn sẽ không cam lòng ngồi chờ chết.

Bạn đang đọc Ta Đoạt Xá Chính Mình (Dịch) của Phương Dạ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.